Ninh Hương và Lâm Kiến Đông đến đại đội, khi gõ cửa bước vào phòng làm việc của bí thư Hứa Diệu Sơn thì thấy anh ta đang uống trà.
Anh ta nhìn Ninh Hương và Lâm Kiến Đông một cái, nhổ ra lá trà vừa vô ý nuốt phải, lấy nắp chén trà đậy lên, hỏi Lâm Kiến Đông và Ninh Hương: “Có chuyện gì thế?”
Lâm Kiến Đông và Ninh Hương bước đến trước bàn làm việc của anh ta, nói ra ý định muốn đi Tô Thành.
Hứa Diệu Sơn hỏi: “Đi Tô Thành làm gì?”
Lâm Kiến Đông đáp: “Tôi đi mua chút đồ cho đội sản xuất, ở trên huyện không có.”
Hứa Diệu Sơn nghe vậy khẽ cười một cái, nhìn Ninh Hương: “Cô không biết chữ thì mua sách về làm gì?”
Ánh mắt Ninh Hương trở nên nghiêm túc, nhìn Hứa Diệu Sơn: “Bí thư Hứa, tôi vẫn luôn cố gắng học tập, bây giờ tôi đã biết chữ rồi.”
Hứa Diệu Sơn lộ ra vẻ mặt đầy kinh ngạc và hiếu kỳ, “Thật sao?”
Lâm Kiến Đông đứng bên cạnh gật đầu, nói giúp Ninh Hương: “Thật, tôi đã cho Ninh Hương mượn sách giáo khoa.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Hứa Diệu Sơn nghe xong chớp chớp mắt, lại nhìn về phía Ninh Hương: “Cô đúng là không giống người khác chút nào.”
Tóm lại chuyện đi Tô Thành một ngày cũng không phải chuyện quá khó khăn. Hứa Diệu Sơn không nói thêm gì, kéo ngăn kéo của bàn làm việc rút ra hai tờ đơn giới thiệu, để Lâm Kiến Đông và Ninh Hương tự điền đơn.
Là một văn kiện mang tính đặc trưng của thời đại, đơn giới thiệu cũng giống như các đơn phiếu khác, ví dụ như phiếu lương thực, đều in trích dẫn của chủ tịch Mao.
Mở đầu tờ đơn là dòng chữ viết lớn: Trích Dẫn Của Chủ Tịch
Phía dưới là hai câu: lực lượng chủ chốt lãnh đạo chúng ta là đảng cộng sản Trung Hoa
Cơ sở lý luận lãnh đạo tư tưởng của chúng ta là chủ nghĩa Mác-Lênin.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-144.html.]
Lâm Kiến Đông và Ninh Hương dùng chiếc bút máy cũ kĩ ngòi bị chẻ làm hai của Hứa Diệu Sơn lần lượt điền hết đơn giới thiệu, rồi đưa lại cho Hứa Diệu Sơn ký tên, đóng dấu đỏ của ủy ban cách mạng đại đội Điềm Thủy, coi như đã làm xong “chứng minh thư” xuất hành.
Nhận lấy đơn giới thiệu, hai người họ cảm ơn Hứa Diệu Sơn xong thì định quay về luôn. Kết quả vừa quay người bước được vài bước, Hứa Diệu Sơn đột nhiên gọi Lâm Kiến Đông một tiếng, vẫy tay với anh, tỏ ý để anh đừng vội rời đi.
Anh ta không giữ Ninh Hương lại, Ninh Hương cũng rời khỏi phòng làm việc quay về thuyền.
Hứa Diệu Sơn thấy Ninh Hương đi xa rồi, ho khan một cái rồi hỏi Lâm Kiến Đông: “Anh với A Hương...” nói đến đây lại ho khan tiếp, “Hai người ... có phải đang ...” nói xong lại ho khan thêm lần nữa.
Lâm Kiến Đông vừa nghe đã hiểu được ý của Hứa Diệu Sơn, anh chỉ cười khẽ rồi đáp: “Bí thư Hứa, anh nghĩ nhiều quá, tôi với A Hương chỉ là quan hệ đồng chí bình thường thôi, không như anh nghĩ đâu.”
Hứa Diệu Sơn lại ho khan một tiếng, vui vẻ nói: “Nếu là thật cũng không sao, quốc gia đề ra nam nữ yêu đương bình đẳng mà.”
Lâm Kiến Đông lại cười, “Không phải thật mà.”
Hứa Diệu Sơn cũng chỉ do buồn chán muốn hóng chuyện một chút, chuyện yêu đương của nhà người ta cũng không đến lượt cậu quản, thấy Lâm Kiến Đông kiên định nói vậy, không hề giống đang nói dối che giấu một chút nào, anh ta cũng không hỏi nhiều nữa.
Khi để Lâm Kiến Đông rời đi, anh ta lại dặn dò Lâm Kiến Đông: “A Hương chưa đi xa bao giờ, cô ấy là một người phụ nữ, ở nơi không quen không biết, nếu như anh đã đi cùng cô ấy thì phải chăm sóc cô ấy thật tốt, đảm bảo cô ấy an toàn quay về.”
Lâm Kiến Đông gật đầu: “Anh cứ yên tâm.”
Hứa Diệu Sơn không nói thêm gì, cầm tách trà tráng men gốm, tiếp tục uống trà.
Lâm Kiến Đông cầm đơn giới thiệu quay về phòng nhân giống, thu dọn một chút rồi ăn cơm, buổi tối đã tắt đèn đi ngủ từ rất sớm. Sau đó nửa đêm thức dậy, gặp Ninh Hương ở bờ sông, lên một chiếc thuyền nhỏ đi Tô thành.
Ninh Hương ngồi trên thuyền, Lâm Kiến Đông chèo thuyền. Tuy rằng anh lớn đến từng này vẫn chưa đi đến Tô Thành, nhưng anh đã hỏi kĩ đường đi rồi, cũng đã nhớ hết ở trong đầu, trên đường cũng không bị phân tâm.
Bởi vì dậy quá sớm, khi Lâm Kiến Đông chèo thuyền đã để cho Ninh Hương nghỉ ngơi một lát. Ninh Hương quả thật cũng cảm thấy buồn ngủ, liền đặt túi xách màu vàng lên đùi, gục xuống đùi ngủ một lúc, trước khi chợp mắt nói với Lâm Kiến đông: “Khi nào mệt thì gọi em nhé.”
Kết quả Lâm Kiến Đông không hề gọi cô, khi cô bởi vì tư thế ngủ khó chịu mà tỉnh lại thì phát hiện mặt trời đã lên đến đường chân trời phía đông rồi. Bình minh nhuộm đỏ cả mây, mặt trời là một vùng đỏ au.
Ninh Hương chớp mắt để tỉnh táo lại, sau đó vội vàng cầm lấy mái chèo từ tay Lâm Kiến Đông: “Trời sáng hẳn rồi sao anh không gọi em? Anh đã chèo lâu thế rồi, đổi cho em đi, anh đi nghỉ ngơi một lát đã.”