“Ở nhà chồng bị ấm ức về nhà mẹ để, nhận được không phải an ủi cũng không phải là chỗ dựa, mà là một câu nhà mẹ đẻ là thông gia, không có việc gì tức giận cũng chạy về nhà mẹ đẻ, như vậy không đúng! Nhà họ Giang sẽ có thành kiến đối với nhà chúng ta.”
“Cho tới bây giờ các người cũng không bao giờ quan tâm con ở nhà họ Giang có sống tốt hay không, con sống ở nhà họ Giang giống như một góa phụ, hầu hạ ác phụ Lý Quế Mai, con có ba đứa nhóc hư hỏng Giang Ngạn, tất cả các người đều không thấy đau lòng. Vừa nói thì
bro con già mồm cãi láo, có người vợ nào hầu hạ mẹ chồng mà không tủi thân, trẻ con đứa nào cũng nghịch ngợm, là do con xấu tính nên mới so đo với trẻ con.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Có một số việc, không nói thì nghĩ là tốt, nhưng vừa nói thì giống như miệng cống trào ra, muốn dừng cũng không dừng được. Giọng nói Ninh Hương có chút khàn khàn, nhưng hốc mắt của cô cũng không đỏ.
Cô không để cho Hồ Tú Liên cơ hội nói chuyện, đơn giản là muốn trút ra hết, tiếp tục gào lớn: “Từ nhỏ lúc con mới biết cầm cái chổi, đã giúp mẹ làm việc! Con chỉ lớn hơn Ninh Lan hai tuổi, năm tuổi con phải chăm nó! Mười tuổi bỏ học về nhà kiếm tiền, tất cả tiền kiếm được đều đưa cho gia đình, bản thân con ngay cả một cây kẹo bông gòn cũng không dám mua.”
“Sau khi kết hôn mỗi lần về nhà mẹ đẻ, Ninh Ba, Ninh Dương thấy mặt là đòi ăn, không mua đồ ăn thì lập tức cùng nhau lục tìm túi đồ của con, trong mắt bọn nó không có con, chỉ có tiền và đồ ăn thôi! Ninh Lan lại vô lương tâm nhất!”
Nghe thấy câu cuối, Hồ Tú Liên cũng tức giận, trừng mắt nhìn cô: “Vậy thì Ninh Hương con có lương tâm! Con có lương tâm nên con biến cuộc sống tốt đẹp của cả nhà thành thảm họa? Mẹ thấy con mới là người vô lương tâm!”
Ninh Hương cười lạnh lùng: “Vậy mẹ nên tránh xa con ra một chút, bằng không cẩn thận một ngày nào đó con sẽ gây họa cho các người.”
Hồ Tú Liên tức giận cắn chặt răng nói: “Ninh Hương, đời này Hồ Tú Liên mẹ sinh con ra, chính là nghiệp báo lớn nhất của mẹ! Con chờ đi, con đối xử như vậy với cha mẹ ruột, con nhất định sẽ gặp quả báo! Để mẹ nhìn xem con có thể làm được cái gì tốt, nghĩ cũng đừng có nghĩ, Vương Lệ Trân chính là ví dụ cho con!”
Tức giận nói xong lời này, Hồ Tú Liên phủi người xoay đi. Nếu bà còn ở lại đây tranh cãi với Ninh Hương, bà cảm thấy bản thân chắc chắn sẽ bị cô làm cho bùng nổ. Sinh ra một đứa con như vậy, Hồ Tú Liên coi như mình đen tám đời!
Sau khi bà lên bờ đi chưa được mấy bước, bỗng đụng phải Lâm Kiến Đông đi đến.
Mặt Lâm Kiến Đông cứng lại, cũng không biết đứng tại chỗ bao nhiêu lâu. Cũng không biết anh nghĩ cái gì, gặp phải Hồ Tú Liên là người lớn, lại không chào hỏi tiếng nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-142.html.]
Hồ Tú Liên đang tức giận, cũng không để ý đến anh, lập tức đi qua.
Ninh Hương đứng ở ngoài của phòng thuyền, ánh mắt nhìn Hồ Tú Liên một lúc, tự nhiên lại thấy Lâm Kiến Đông. Cô không sợ mất mặt, lúc nhìn thấy Lâm Kiến Đông, cô nhẹ nhàng hít một hơi thu lại cơn tức giận.
Cô rời thuyền lên bờ, cô cùng Lâm Kiến Đông tiến vài bước về phía trước, đi đến trước mặt nhau. Dáng vẻ cùng giọng nói cô bình thường đều rất nhẹ nhàng, không giống như lúc cô cãi nhau với Hồ Tú Liên.
“Làm sao vậy?”
Lâm Kiến Đông giơ tay đưa một quyển sách đến trước mặt cô, giọng nói dịu dàng nói: “Mượn bạn cùng lớp một tập thơ, vừa rồi ở phòng nhân giống quên không đưa cho em, cho nên đến đây tặng em.”
Ninh Hương cười một cái vươn tay nhận tập thơ: “Cám ơn.”
Lâm Kiến Đông thu tay cầm tập thơ lại, nhìn Ninh Hương một lúc, anh không nhìn ra chuyện gì không ổn trên mặt cô, nhưng anh vẫn hỏi một câu: “Em... có ổn không?”
Ninh Hương đoán vừa rồi anh thấy cô cãi nhau cùng với Hồ Tú Liên, cô không cần bất cứ sự thương hại hay đồng tình của bất kỳ ai, vì thế chỉ nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, nhìn Lâm Kiến Đông nói: “Không sao đâu, tranh cãi chút mà thôi.”
Lâm Kiến Đông muốn cười mà không thể cười nổi, nghe Ninh Hương nói như vậy, cũng không hỏi gì nữa, chỉ nói: “Tập thơ này em cứ cầm đến lúc nào cũng được, bạn họ của anh cũng không cần luôn.”
Ninh Hương gật đầu với anh, nói một lần nữa: “Cảm ơn.”
Không còn chuyện gì khác, Lâm Kiến Đông nhìn Ninh Hương quay về phòng thuyền, còn mình thì về phòng nhân giống. Trở về phòng nhân giống rửa mặt chải đầu xong nằm xuống ngủ, nhưng lại không có lấy một chút mệt mỏi nào, tất cả tâm trí đều nhớ lại lúc Ninh Hương và Hồ Tú Liên cãi nhau.
Nghĩ đến nỗi không ngủ được, anh sờ soạng đứng dậy trong bóng tối mặc thêm áo khoác, đi dạo một mình trong đêm tối, không biết lúc nào lại vô tình đi đến phòng thuyền của Ninh Hương ở bờ sông.