Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 141

Cập nhật lúc: 2025-06-01 02:53:40
Lượt xem: 55

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ninh Hương: ?

Có ý gì vậy chứ? Tới để tha thứ cho cô sao?

Cô nhìn Hồ Tú Liên, không nhịn được mà phì cười.

Buồn cười thật.

Hồ Tú Liên không biết cô có ý gì, thấy cô không nói chuyện, lại nói: “Để hàng xóm láng giềng chê cười hơn một năm rồi, chúng ta đừng làm loạn nữa được không? Người một nhà chúng ta hãy sống thật tốt, mỗi ngày đều vui vẻ.”

Ninh Hương thu lại nụ cười trên mặt nhìn bà: “Một nhà các người sống cũng tốt quá đi, tôi đã là lại phụ nữ đã ly hôn, không dám cùng các người mỗi ngày vui vẻ. Chúc các người mỗi ngày đều vui vẻ, càng ngày càng phát đạt.”

Hồ Tú Liên không phải người kiên nhẫn: “Đã qua hơn một năm rồi, con vẫn còn giận dỗi như vậy sao? Chuyện con ly hôn mẹ và cha con đã không so đo tính toán nữa, mẹ đã tự mình đi tìm con, con còn quái gở đến vậy.”

Làm sao mà Ninh Hương lại không hiểu được hàm ý mà Hồ Tú Liên nói, bọn họ chỉ đang cảm thấy cô không có thể diện, cảm thấy cô là người phụ nữ đã ly hôn nên bẩn thỉu không đáng tiền, làm mất thể diện cha mẹ của bọn họ, nhưng bây giờ bọn họ vẫn tình nguyện nhận cô, bao dung cô, bọn họ thật quá rộng lượng.

Ha ha, nếu không phải sự nổi tiếng của vụ ly hôn này đã hết, nếu người trong thôn đối với chuyện này không có cái nhìn gay gắt, lời nói cũng không khó nghe như vậy, liệu bọn họ có thể chấp nhận sự thật là cô đã ly hôn không? Đáy lòng bọn họ vẫn rất khinh thường cô, cảm thấy cô đã làm mất mặt người trong nhà, đánh mất thể diện của phụ nữ, nhưng tại sao lại đến tìm cô để “tha thứ” chứ, nguyên nhân rất rõ ràng- trên người cô vẫn còn rất nhiều thứ để bóc lột.

Bọn họ để ý đến thể diện, vì không muốn để cho cô ly hôn nên trực tiếp dồn ép cô, thấy cô vẫn khăng khăng ly hôn, lập tức nói rằng coi như không nhận đứa con gái như cô. Bây giờ mọi chuyện dần qua đi, bọn họ lại muốn nhận con gái về.

Con gái như cô đúng thật là rẻ rúng, lúc chuyện ly hôn ầm ĩ ảnh hưởng đến gia đình, người ta đạp một cái muốn xa bao nhiêu thì xa bấy nhiêu. Đợi đến khi mọi chuyện qua rồi, sóng to gió lớn ngừng lại, đi đến nói một câu nhẹ nhàng “tha thứ cho con, theo mẹ về nhà tiếp tục làm lừa làm ngựa, sống một cuộc sống thật tốt.”

Cuộc sống tốt?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-141.html.]

Gia đình?

Anh em?

Đó thật sự là gia đình của cô sao?

Những người trong gia đình kia, thật sự còn coi cô là người nhà sao?

Từ nhỏ cô đã là một người cực kỳ thảm hại, chưa từng được cha mẹ yêu thương thật lòng, em trai, em gái đối với cô cũng chỉ có lấy chứ không muốn trả, cô chưa bao giờ cảm nhận được tình cảm gia đình thực sự, nhưng vẫn bị cái tình cảm gia đình đấy ràng buộc.

Chỉ cần cô không nỗ lực, sẽ không có “nhà.”

Hồ Tú Liên đến tìm cô trở về, không phải vì quan tâm cô, lại càng không phải vì lo lắng hay yêu thương cô, muốn đưa cô về nhà cho cô một gia đình ấm áp, chỉ là đưa cô về để cô tiếp tục trả giá cho cái nơi gọi là “nhà” mà thôi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nói nghe cảm động thật - người một nhà cùng nhau sống thật tốt.

Ninh Hương nhìn Hồ Tú Liên một lúc lâu, giọng nói không có chút cảm xúc nào nói: “Con không kỳ lạ, nơi đó từ lâu đã không phải là nhà của con rồi. Kể từ ngày con lấy chồng, các người nhận một trăm đồng tiền sính lễ từ nhà họ Giang, con cũng không phải người thân của các người nữa. Mẹ và Ninh Kim Sinh đã nói, con gái gả ra ngoài giống như bát nước đổ đi, con chỉ là người thân của gia đình các người. Nước đổ khó hốt, ý nghĩa chính là, bát nước đổ đi, không bao giờ... có thể thu về được nữa.”

Hồ Tú Liên bị Ninh Hương nói làm cho nghẹn họng, cổ họng giống như có quả trứng gà.

Thấy bà không nói chuyện, Ninh Hương nhìn bà nói tiếp: “Lúc trước con nghĩ ly hôn khi về nhà, các người sẽ không đồng ý, muốn ép con quay về nhà họ Giang. Sau khi ly hôn, các người lại sỉ nhục con nói không cần con, hộ khẩu của con cũng bị gạch ra khỏi nhà họ Ninh các người, con chỉ có thể nhập vào hộ khẩu tập thể của đội sản xuất. Dù xét từ khía cạnh nào đi chăng nữa, quả thực chúng ta là hai gia đình khác nhau, nhiều lắm cũng chỉ có thể xem là có quan hệ huyết thống, nếu mẹ không còn việc gì khác, xin mời về cho.”

Hồ Tú Liên bị Ninh Hương nói thì tức giận, giọng nói cũng không được bình tĩnh, mở miệng nói: “Sao lại không phải là người một nhà? Con là do Hồ Tú Liên mẹ sinh ra, trên người chảy dòng m.á.u của mẹ, cả đời này là con gái của Hồ Tú Liên mẹ.”

Ninh Hương không kìm chế được, liền tức giận đến mức trợn mắt lên, nhìn chằm chằm Hồ Tú Liên lớn tiếng nói: “Từ nhỏ đến lớn, mẹ có lấy một ngày nào coi con là con gái không? Có ích thì là con gái, vô dụng thì giống như bát nước đổ đi! Mẹ coi con là con gái, cho nên khi con ly hôn mắng con làm vợ cả chết, ép con ra khỏi nhà! Đã bao giờ mẹ lo lắng con một mình ở bên ngoài gặp chuyện gì không! Lúc con thật sự cần các người, các người đã làm gì?”

Loading...