Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 140

Cập nhật lúc: 2025-06-01 02:53:38
Lượt xem: 37

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hồ Tú Liên cười nói: “Đúng rồi, nói thế nào cũng là con gái ruột, cho dù có phạm phải lỗi tày trời, làm cha làm mẹ cũng phải quan tâm, cũng không thể bỏ nó bên ngoài không quản.”

Người phụ nữ gật gật đầu thuận theo: “Gia đình hòa thuận mọi chuyện suôn sẻ mà.”

Hồ Tú Liên cười hớn hở: “Đúng vậy đúng vậy, gia đình có hòa thuận thì mọi việc mới suôn sẻ.”

***

Vân Mộng Hạ Vũ

Trong lúc Hồ Tú Liên đang nói chuyện với người phụ nữ ấy thì Ninh Hương đang ở phòng nhân giống của đại đội. Cô đem trả hết các cuốn sách đã đọc xong cho Lâm Kiến Đông, lại nói với anh: “Em kiếm đủ tiền rồi, khi nào anh có thời gian, em đưa anh đi Tô Thành.”

Mỗi lần Ninh Hương nói đến chuyện đi Tô Thành với Lâm Kiến Đông, Lâm Kiến Đông thật ra không để tâm lắm. Tuy rằng anh cũng rất muốn đi, nhưng dù gì đường sá xa xôi, hơn nữa cứ ra khỏi cửa là phải tiêu tiền.

Từ khi lần đầu tiên Ninh Hương nói chuyện này đến bây giờ đã cách nhau hơn một năm rồi. Anh nhìn Ninh Hương, vẫn còn cảm thấy rất kinh ngạc rất không chân thực, liền hỏi lại: “Thật hay giả đấy?”

Ninh Hương nghiêm túc đáp: “Đương nhiên là thật rồi, từ trước đến giờ em nói lời luôn giữ lấy lời. Anh cũng không cần phải lo chuyện tiền nong, phiếu lương thực các thứ em cũng chuẩn bị hết rồi, chúng ta đi tìm thư ký Hứa xin đơn giới thiệu là được rồi.”

Ở thời đại này thật ra đi ra ngoài rất bất tiện, ăn cơm cần đến phiếu lương thực, không có đơn giới thiệu thì không được ở nhà nghỉ, nếu như xui xẻo bị đội quân cảnh, rất có khả năng bị coi là phần tử bạo động, thế nên cũng không có khái niệm “đi du lịch”.

Ninh Hương ngược lại không có ý định qua đêm ở bên ngoài, nhưng suy đi nghĩ lại vẫn là nên dự phòng đơn giới thiệu bên người thì hơn. Thời đại này không có chứng minh thư, đi ra bên ngoài, đơn giới thiệu cũng chính là chứng minh thư, nói không chừng có lúc phải dùng đến.

Lâm Kiến Đông nghe Ninh Hương nói vậy cũng không nghĩ đông nghĩ tây nữa, cười vui vẻ nói: “Được, thế hai ngày này anh sắp xếp một chút, sắp xếp được thời gian sẽ đến tìm em, rồi cùng nhau đi tìm thư ký Hứa làm đơn giới thiệu.”

Ninh Hương tiếp lời: “Cứ nói là chúng ta lên thành phố mua sách, sẽ về luôn trong ngày.”

Lâm Kiến Đông không để tâm, gật đầu đáp: “Được.”

Ninh Hương bàn xong chuyện đi Tô Thành với Lâm Kiến Đông liền quay người trở về thuyền.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-140.html.]

Cô cũng không phải nói dối, cô đúng thật là muốn đi Tô Thành mua sách, trước đây cô đã nhân thời gian rảnh đi lên thị trấn một lần, tiệm sách nhỏ ở thị trấn không có cuốn “Tập sách tự học Toán Lý Hóa”, vậy thì chỉ có thể đi Tô Thành tìm mua thôi.

Nhưng khi cô lên đến thuyền chuẩn bị mở khóa cửa thì đột nhiên nghe thấy một người phụ nữ gọi mình: “A Hương, cháu về rồi đấy à?”

Ninh Hương ngoảnh đầu lại nhìn, nhìn thấy một người phụ nữ đứng trên thuyền gọi mình. Mà ở bên bến đỗ còn có một người phụ nữ nữa đang đứng, cô vừa nhìn đã nhận ra, là mẹ ruột của cô- Hồ Tú Liên.

Nhìn thấy Hồ Tú Liên từ xa mỉm cười nhìn mình, đôi lông mày của Ninh Hương không tự chủ được mà khẽ chau lại.

Chỉ nhìn một cái, Ninh Hương lập tức quay đầu lại. Bước vào trong thuyền, coi như không nhìn thấy Hồ Tú Liên.

Hồ Tú Liên đứng tại chỗ, nụ cười trở nên gượng gạo.

Người phụ nữ trên thuyền cũng sững sờ, sau đó mỉm cười giữ thể diện cho Hồ Tú Liên: “Chắc là con bé không nhận ra chị rồi.”

Hồ Tú Liên cười lạnh trong lòng, còn có loại còn không nhận ra mẹ ruột à? Cũng không phải là mười mấy năm mấy mươi năm không gặp, ở chung trong một cái thôn, thỉnh thoảng vẫn chạm mặt nhau. Hơn nữa, hai người họ cũng chẳng qua chỉ là hơn một năm không nói chuyện với nhau thôi.

Cái đứa ôn con này rõ ràng là đang làm bẽ mặt bà.

Nhưng bà cũng không mở miệng trách móc gì, chỉ âm thầm hít vào một hơi, mỉm cười với người phụ nữ nọ, “Chị à, tôi đi đây, tôi qua đó tìm nó.”

Sau khi Ninh Hương vào nhà, lấy ra một quyển Điền tự cách bản. Cô dùng cục tẩy để xóa toàn bộ chữ viết bằng bút chì trên điền tự, sau đó gọt một chiếc bút chì nhọn, sau đó viết các bài văn lên điền tự, tiện thể luyện chữ luôn.

Sau đó vừa mới viết được đến chữ thứ mười, lại nghe được tiếng Hồ Tú Liên gọi ở ngoài thuyền, gọi cô: “A Hương.”

Nhưng Ninh Hương giả vờ không nghe thấy, lông mi cũng không động đậy lấy một cái, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn trang giấy, tiếp tục từ từ viết chữ, một lúc sau Hồ Tú Liên ở bên ngoài vẫn tiếp tục gọi to: “A Hương.”

“Ninh Hương.”

Quả thực có chút phiền phức, Ninh Hương nhẹ nhàng hít sâu một cái, buông bút chì trong tay xuống đứng dậy đi ra bên ngoài, đến cửa phòng thuyền, nhìn Hồ Tú Liên đang đứng ở bến tàu, không cảm xúc hỏi một câu: “Chuyện gì?”

Hồ Tú Liên nóng nảy hét lên, vừa rồi lúc Ninh Hương nhìn bà làm như không để ý, trực tiếp đi vào phòng thuyền, bà còn có chút không vui. Bây giờ bà đang cố gắng dồn nén cơn tức giận trong người, nhìn Ninh Hương nói thẳng: “Con gây nên chuyện ly hôn ầm ĩ như vậy, bây giờ mẹ và cha con không so đo nữa, con cũng đừng ở đây để người khác chê cười nữa, thu dọn một chút rồi đi về nhà với mẹ.”

Loading...