Thím của Ninh Lan lại nói: “Thể diện cũng không ăn được, Ninh Ba Ninh Dương không cần tiêu tiền chắc?”
Câu nói này đã nói lên rất rõ ràng rồi, dù gì chuyện ly hôn bây giờ cũng không còn ai nói đến nữa, Ninh Hương nếu như muốn tái hôn thì cũng có thể gả đi, có không ít đàn ông tìm đến bà mối đến nhà nói chuyện, chỉ là do bản thân cô không muốn gả đi.
Đưa cô về nhà, lợi ích lúc nào cũng nhiều hơn.
Nhưng Ninh Kim Sinh im lặng một lát vẫn nói: “Nó mà không tránh Vương Lệ Trân xa một chút, tôi không thể đưa nó về nhà.”
Nếu ông đã nói chắc chắn như thế, thím của Ninh Lan cũng không nói thêm gì nữa.
Những người khác cũng không nhiều lời, lái câu chuyện sang hướng khác, nói những chuyện vui vẻ, cả nhà đều náo nhiệt đón giao thừa.
Buổi tối đợi đến giao thừa rồi về nhà, vệ sinh cá nhân xong lên giường đi ngủ, trong lòng Hồ Tú Liên vẫn đang nghĩ đến chuyện Ninh Hương, kéo chăn lên nói với Ninh Kim Sinh: “Không tìm nó về thật đấy à? Bè lũ bốn tên cũng sụp đổ rồi, Vương Lệ Trân thì sợ cái gì?”
Ninh Kim Sinh nói: “Bè lũ bốn tên đúng là sụp đổ rồi, nhưng đấu tranh giai cấp vẫn chưa kết thúc.”
Hồ Tú Liên hít một hơi, nói: “Nó học thêu với thầy dạy thêu Tô Thành những mấy tháng, sau này chắc chắn càng dễ kiếm tiền. Chuyện ly hôn đến bây giờ đã không còn ai nhắc đến rồi, thâm chí còn nhiều người muốn kết duyên với nó...”
Lời bà nói dường như không đầu không cuối, nhưng Ninh Kim Sinh có thể nghe ra được, trong lòng Hồ Tú Liên đã có chút d.a.o động rồi, muốn chủ động đi đón Ninh Hương về, xóa bỏ mọi tranh chấp, trở lại như xưa.
Nhưng Ninh Kim Sinh vẫn nhớ lời mà Ninh Hương nói khi ấy, nói cái gì mà không muốn tiếp tục bị bọn họ hút máu, cô hận bọn họ. Giọng nói khản đặc và đôi mắt chứa đầy ý hận của cô khi ấy, đến bây giờ ông vẫn còn nhớ rõ mồn một.
Cô chính là đứa vô ơn không có lương tâm, tìm cô về để làm cái gì?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-139.html.]
Ninh Kim Sinh kéo chăn một cái, nhìn Hồ Tú Liên, nói: “Muốn tìm thì bà đi mà tìm, ban đầu là nó tự muốn bỏ đi, làm loạn lên như thế, nói cái gì mà không muốn tiếp tục bị chúng ta hút m.á.u nữa. Tôi vừa đến đã nghe thấy cái lời vô sỉ ấy của nó, chúng ta sinh nó ra nuôi nó lớn, mà nó không thèm quan tâm trong nhà sống c.h.ế.t ra sao, khăng khăng ly hôn khiến chúng ta chịu biết bao nhiêu là tủi nhục. Hơn một năm nay chúng ta đã phải sống như thế nào? Nói chúng ta hút m.á.u nó, đúng là nực cười, trong người nó từ trên xuống dưới có m.á.u của nó không? Máu thịt của nó đều là chúng ta cho nó! Gánh nặng trong gia đình nặng như thế, là chị cả, nó giúp chúng ta chia sẻ gánh nặng không phải là lẽ dĩ nhiên sao?”
Ninh Kim Sinh nói những lời này, Hồ Tú Liên đương nhiên tán thành. Nhưng bay giờ sự oán giận trong lòng bà không nhiều như Ninh Kim Sinh, với cả lúc đó Ninh Hương không nói những lời này với bà, giữa bà và Ninh Hương không có sự xung đột quá lớn.
Bà chỉ đứng ở góc độ của bản thân để xem xét sự việc này, cảm thấy dù gì thì chuyện ly hôn cũng qua rồi, Ninh Hương lại biết kiếm tiền hơn Ninh Lan, hai đứa Ninh Ba Ninh Dương thì còn nhỏ, sau này còn rất nhiều chỗ phải dùng đến tiền, đón về rồi lại tìm chỗ gả đi, để cho cô tự chọn, dù là tái hôn không đáng tiền, nhưng chỉ cần gả được đi, cũng không thể nào đến mức một đồng sính lễ cũng không có.
Bà nói với Ninh Kim Sinh: “Lúc đó là bởi vì chuyện ly hôn ai cũng rất nóng nảy, nói cũng sẽ chọn lời nào ác nhất để nói ra, chưa chắc trong lòng nó đã nghĩ thế. Bây giờ chuyện cũng đã qua rồi, chúng ta không đi truy cứu việc nó đòi ly hôn nữa thì nó còn tức cái gì?”
Ninh Kim Sinh không nói gì, bà lại nói: “Hơn nữa, không phải người ta cũng bảo, giọt m.á.u đào hơn ao nước lã, người một nhà chung quy vẫn là người một nhà, xương có gãy vẫn liền gân cơ mà. Cãi nhau thì cãi nhau, chuyện đã qua rồi, cũng không còn giận nữa, vẫn là người một nhà.”
Ninh Kim Sinnh nghe xong những lời này, lật chăn lên nằm xuống, vẫn là câu nói ấy: “Muốn tìm bà tự đi mà tìm, tôi không biết.”
Hồ Tú Liên nhìn gáy của Ninh Kim Sinh, “Thế thì tôi đi tìm!”
***Tết Nguyên Đán bận bịu nhiều chuyện, Hồ Tú Liên đương nhiên cũng không đi quản chuyện Ninh Hương nữa. Đợi đến khi qua tháng chạp, tiết trời tháng ba trở nên rất dễ chịu,
bà nhìn hoàng hôn nhuộm đỏ một góc trời, đi đến thuyền của Ninh Hương.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đến nơi thì phát hiện Ninh Hương không ở trên thuyền, cửa thuyền bị khóa bởi chiếc khóa bằng đồng thau. Không biết Ninh Hương đã đi đâu, bà đành đi xung quanh, đến bến đỗ của các nhà thuyền khác thì đứng lại nói chuyện phiếm.
Một người phụ nữ đứng trên thuyền hỏi bà: “Chị tìm A Hương à?”