Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 138

Cập nhật lúc: 2025-06-01 02:53:33
Lượt xem: 50

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô có thể tự mình cảm giác được, tiếp thu sự chỉ đạo của Châu Văn Khiết trong mấy tháng này, trình độ thêu thùa của cô cũng có một bước nhảy vọt lớn.

Năm trước lúc phải chia tay, Ninh Hương rất không nỡ Châu Văn Khiết và Phùng Tiểu Quyên, luôn miệng nói cảm ơn.

Châu Văn Khiết và Phùng Tiểu Quyên ngược lại lại rất bình tĩnh, Châu Văn Khiết cười nói: “Là bởi vì cô không còn gì để dạy trò nữa, cũng đâu phải là không đến đây nữa đâu, nếu như sau này có vấn đề gì liên quan đến thêu thùa mà không thể giải quyết được, vẫn có thể đến trạm thêu tìm cô.”

Ninh Hương gật đầu với bà, “Vâng, sư phụ.”

Châu Văn Khiết vỗ nhẹ vai cô, “Ở lĩnh vực thêu thùa cháu thật sự rất có thiên phú, cô rất xem trọng trò, trò cũng nhất định phải tin tưởng bản thân, cũng đừng quá tham vọng tiền tài, cứ từ từ làm, với năng lực và nhận thức này của trò, chắc chắn sẽ có chỗ đứng trong lĩnh vực này.”

Ninh Hương tin lời của bà ấy, cũng tin tưởng bản thân, lại gật đầu với bà ấy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mấy tháng này Châu Văn Khiết và Phùng Tiểu Quyên đến Mộc Hồ làm việc, đến cuối năm mới kết thúc, cũng sẽ quay về Tô Thành. Đương nhiên nếu như sang năm mới vẫn có nhiệm vụ, họ vẫn sẽ phải chuyển đến thôn quê.

Tết Nguyên Đán năm nay Ninh Hương đương nhiên vẫn sẽ đón năm mới cùng Vương Lệ Trân, tuy rằng rất bình thường rất đơn giản nhưng trên gương mặt lại hiện rõ biểu cảm vui vẻ.

Chuyện Ninh Hương học thêu với thầy thêu ở Tô Thành rất nhanh đã lan truyền khắp đại đội Điềm Thủy. Nhất là nhóm người Hồng Đào, sau khi nghe tin người nào người ấy mở miệng nói khắp nơi, chuyện này đã trở thành chuyện mà ai cũng biết rồi.

Các thợ thêu biết tay nghề của Ninh Hương rất tốt, đương nhiên không có chuyện đố kỵ. Hơn nữa bọn họ vốn dĩ chỉ là làm thêm kiếm tiền mua đồ dùng trong nhà, lại càng không có ý định nghiên cứu sâu về thêu thùa.

Bởi vì nghiên cứu sâu cần phải có thời gian và sức lực, cũng không thể không kiếm tiền nữa, việc đặt cả tâm tư vào thêu thùa thì không phải ai cũng làm được. Chủ yếu là đa phần không phải ai cũng có cái thiên phú ấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-138.html.]

Bất kể là môn tài nghệ nào cũng đều có ngưỡng cửa, cũng có sự phân biệt năng khiếu ít hay nhiều, tài nghệ cao hay thấp.

***

Đêm giao thừa khi ăn cơm tất niên, cả nhà họ Ninh vẫn như mọi năm tụ họp cùng nhau ăn cơm.

Cả nhà ngồi với nhau ăn cơm, ông nội Ninh Lan ngồi trước mâm cơm nhắc đến chuyện của Ninh Hương, chỉ nhìn Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên hỏi: “A Hương theo thầy thêu của Tô Thành học vài tháng, các con đã biết chưa?”

Từ sau khi chuyện Ninh Hương ly hôn trở thành tin tức không tốt ở trong thôn, không còn một ai ở trước mặt bọn họ rì rầm nữa, quen dần rồi cũng không còn chỉ chỉ trỏ trỏ, Hồ Tú Liên lại trở lại như bình thường, cùng với các bà hàng xóm tám chuyện đó đây.

Bình thường cùng nhau tám chuyện nhà này nhà kia, chuyện trong thôn ngoài thôn không có chuyện gì là bà không biết. Về việc Ninh Hương học thêu với thầy thêu của Tô Thành, từ lúc Ninh Hương mới đi vài ngày bà đã biết rồi.

Bà nhìn ông nội của Ninh Lan gật đầu, “Biết ạ.”

Ông nội Ninh Lan nói tiếp: “Cũng đã hơn một năm rồi, chuyện ly hôn cũng đã qua lâu rồi, không phải cũng có người mời bà mối đến tìm A Hương nói chuyện hôn sự rồi sao? Nó đến bay giờ vẫn không về nhà, thì các con đi tìm nó, cứ cứng đầu như vậy làm gì?”

Ninh Kim Sinh khó chịu nói một câu: “Nó cả ngày bám lấy Vương Lệ Trân, tìm nó để làm cái gì? Nó đến cả ly hôn cũng dám, bây giờ còn dám ở chung với Vương Lệ Trân, ai mà biết được sau này nó còn làm ra cái chuyện tày trời gì nữa? Cha không nhìn thấy à? Bà mối đến tìm nó nói chuyện hôn sự, nó còn đuổi người ta đi, làm cho người ta khó xử như thế, đã bảo là cả đời này nó đừng hòng gả được đi. Chúng con mà tìm nó về, nuôi một đứa con gái đã từng ly hôn không gả được cho ai, thì mặt mũi của con và mẹ nó đặt ở đâu?”

Thím của Ninh Lan ngồi bên cạnh khẽ hắng giọng, nhẹ giọng khuyên: “A Hương đi theo thầy thêu của Tô Thành học những vài tháng cũng đâu phải học suông đâu? Sau này làm nghề thêu sẽ càng kiếm được nhiều tiền hơn, làm sao phải cần anh chị nuôi? Nếu như thật sự cần anh chị phải nuôi thì ban đầu nó đã không kiên quyết làm loạn lên đòi ly hôn rồi.”

Biểu cảm của Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên giống hệt như bị nghẹn vậy, nuốt miếng cơm trong miệng xuống không nói gì nữa.

Nói cũng đúng, nếu như Ninh Hương cần bọn họ nuôi, ban đầu đã không dám ly hôn rồi. Ban đầu cô cậy việc mình có thể thêu thùa nuôi sống bản thân, thế nên mới dám kiên quyết ly hôn, cô không dựa vào nhà chồng hay nhà mẹ đẻ cũng không bị đói chết.

Loading...