Ninh Hương nghe xong cô ta nói những lời này liền nín thở nhìn cô ta gật gật đầu: “Nhất định có thể.”
Kết quả Phùng Tiểu Quyên lại lắc lắc đầu: “Thôi đi, tôi vẫn phải tập luyện tốt kỹ năng cơ bản trước đã.”
Ninh Hương không cười nhạo cô và cầm cây kim cúi đầu xuống: “Tôi cùng luyện tập với cô.”
Hai người nói rồi liền cùng nhau thêu thùa, Châu Văn Kiết bận rộn quay trở về, bà ấy hướng dẫn Ninh Hương và Phùng Tiểu Quyên, tất cả đều là kỹ thuật rất chuyên nghiệp, từ việc đích thân thực hành đến diễn giải, từng bước đều vô cùng tỉ mỉ.
Cho dù là việc phối màu trong cùng một mặt, dùng cách thêu thùa khác nhau để thêu thì hiệu quả thêu ra cũng rất khác.
Những kỹ năng học được càng ngày càng nhiều thì tính linh hoạt cũng càng ngày càng lớn, không gian và phương hướng có thể nghiên cứu cũng càng ngày càng lớn, một cây kim chủ thêu nhỏ nhỏ và chỉ màu thô thô mỏng mỏng có thể thêu ra rất nhiều hình dạng khiến người khác phải cảm thán.
Châu Văn Kiết chỉ dạy Ninh Hương hai ngày liền phát hiện tính giác ngộ của cô rất cao, học hành cũng rất nhanh, vì thế hôm nay khi nhìn thấy Ninh Hương đang làm công việc thêu thùa thì bà ấy liền đứng bên cạnh giá thêu của Ninh Hương nói một câu: “A Hương, đợi đến khi trò theo cô học xong sẽ bảo trạm trưởng Trần lấy chút nguyên liệu cho trò, trò hãy thử làm chút tác phẩm nghệ thuật cao cấp xem nào.” Ninh Hương nghe xong những lời này liền rất ngơ ngác và ngẩng cao đầu nhìn Châu Văn Kiết: “Trò…được sao?”
Cô chưa bao giờ đụng vào những sản phẩm nghệ thuật cao cấp, trước kia cũng chỉ từng làm những sản phẩm sử dụng hằng ngày nhưng mà những thứ sử dụng hằng ngày ít nhiều cũng có tính thực dụng, không cao giống như kỹ năng thêu thùa và yêu cầu đánh giá của tác phẩm nghệ thuật, đặc biệt là rất cao cấp.
Châu Văn Kiết khẽ nở ra nụ cười quen thuộc: “Có gì mà không được chứ? Kỹ năng thêu thùa của trò ít ai có thể sánh bằng, trò theo cô học mấy tháng thì cô đảm bảo trò có thể làm ra những tác phẩm nghệ thuật cao cấp, con cực khổ tập luyện kỹ năng thêu thùa nhưng chỉ làm ra những vật dụng hằng ngày nhỏ lẻ không đáng tiếc sao?”
Đúng là Ninh Hương không có ý định cả đời làm công việc tạm bợ nhưng đột nhiên cô có chút căng thẳng, vì thế đã nuốt ực miếng nước bọt nói: “Sư phụ, trò sẽ không khiến cô thất vọng đâu.”
Châu Văn Kiết nở nụ cười và vỗ vỗ vai cô: “Tự tin lên.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-137.html.]
Ninh Hương lại hít một hơi thật sâu và gật đầu tự khẳng định bản thân.
***
Cả mùa đông năm 1976 - 1977, cuộc sống của Ninh Hương hoàn toàn gói gọn trong hai điểm, từ trạm thêu đến nhà thuyền ở đại đội Điềm Thủy, lại từ nhà thuyền ở đại đội Điềm Thủy đến trạm thêu.
Khi ở trạm thêu vẫn còn nguyên liệu phân phát, buổi sáng cô sẽ ở nhà thêu thùa kiếm tiền, buổi chiều thì đến trạm thêu học tập, buổi tối vẫn như cũ ngồi dưới ánh đèn đọc sách. Khi không còn nguyên liệu để thêu thì thời gian buổi sáng cô dùng để đọc sách.
Ngoài những kiến thức ở trong sách giáo khoa, cô còn đọc rất nhiều loại sách khác liên quan đến văn học có, liên quan đến nghệ thuật cũng có. Từ khi cô nghe được những lời ấy của Phùng Tiểu Quyên, cả Châu Văn Khiết cũng từng nói những lời tương tự như vậy, cô đã bắt đầu ý thức được nên đọc nhiều sách nghệ thuật.
Cô không có thẻ mượn sách của thư viện huyện, đương nhiên cũng không có nhiều tiền để mượn nhiều sách như thế, thế nên toàn bộ sách đều là do Lâm Kiến Đông mượn từ thư viện về, lại đưa cho cô mượn.
Trước mắt vẫn chưa giải phóng tư tưởng, hoàn cảnh xã hội chưa có sự thay đổi quá lớn, có rất nhiều loại sách vẫn còn thuộc phạm vi bị cấm, loại sách mà người dân bình thường có thể đọc rất ít, tất cả số sách có thể đọc phần lớn là có liên quan đến cách mạng, như là “Làm Thế Nào Để Luyện Thành Thép?”, “Bài Hát Thanh Xuân”.
Mười năm trước, những thanh niên có tri thức đã sớm đem những cuốn sách ấy lật đến nhàu nát, trong số họ có khá nhiều người rất yêu thích văn học phương Tây, sẽ trộm đọc truyện của Balzac, sẽ giấu “Đỏ Đen” ở nơi mà người khác không thể tìm thấy.
Đương nhiên nếu như xui xẻo bị người khác phát hiện thì quả thật là rất xui xẻo.
Trước giao thừa, dưới sự chỉ đạo của Châu Văn Khiết, Ninh Hương đã thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ học tập. Bởi vì Ninh Hương tiếp thu rất nhanh, Châu Văn Khiết lợi dụng khoảng thời gian này âm thầm dạy thêm cho cô các loại tài nghệ, đem tất cả kỹ năng từ dễ đến khó đều dạy hết cho cô.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tinh thần tự giác của Ninh Hương cao, tiếp thu cũng rất nhanh, học tập cũng rất thuận lợi, đồng thời trên lĩnh vực thêu thùa cũng có thêm nhiều ý tưởng và suy nghĩ cá nhân hơn. Từng bước một dùng thời gian để rèn luyện kỹ năng, nâng cao trình độ của bản thân.