Phùng Tiểu Quyên gật đầu: “Tôi nói mà.” Nhưng mà thứ Vương Lệ Trân lợi hại nhất cũng chính là thêu hai mặt, bà ấy dạy Ninh Hương cái phương pháp thêu này, ở trước mặt thầy thêu của Tô Thành cũng không phải lá kỹ thuật cao siêu gì, kỹ năng thêu thùa nghiên cứu từ đời này sang đời khác, kỹ thuật bây giờ chắc chắn đã tiến bộ hơn ngày xưa rất nhiều.
Phùng Tiểu Quyên nhận được câu trả lời nên không tiếp tục truy hỏi nữa, bởi vì những kỹ thuật trong cung cấm cổ xưa trên cơ bản cô ta cũng từng được tập luyện qua, cô ta trở thành đệ tử của Châu Văn Kiết cũng hơn một năm nên những thứ được thấy qua cũng khá nhiều. Vả lại Phùng Tiểu Quyên cũng đi theo Châu Văn Kiết xuống dưới quê huấn luyện khá nhiều nên trên người cũng có chút khí chất của người thầy trẻ, cô ta trò chuyện với Ninh Hương liền liên tục thảo luận kỹ năng thêu thùa với Ninh Hương, vì vậy đã mang những thứ từng thấy qua nói cho Ninh Hương nghe.
Ninh Hương cũng rất thích nghe cô ta nói những thứ này nên vô cùng nghiêm túc lắng nghe, lâu lâu còn trả lời lại vài câu.
Còn Phùng Tiểu Quyên nhìn thấy Ninh Hương rất thích nghe cô ta nói chuyện liền càng nói càng không ngừng lại được, sau khi lại nói một tràng liên hồi thì cô ta lại nhìn Ninh Hương hỏi: “Thế cô có biết trong cái chủ đế thêu thùa thì cái gì là khó nhất hay không?”
Ninh Hương không có nghiên cứu chủ đề này chủ đề kia, bình thường cũng chủ vùi đầu vào tập luyện kỹ năng thêu thùa mà thôi, dù sao cũng là có gì thêu nấy, nhiều nhất là xem tranh vẽ trên lịch và bắt chước thêu những con mèo con bướm gì đó trên cuốn lịch.
Cô nghiêm túc nhìn Phùng Tiểu Quyên và sẵn miệng hỏi cô ta: “Chủ đề gì chứ?”
Phùng Tiểu Quyên nhìn thấy sự khao khát trong ánh mắt của Ninh Hương và đột nhiên hiểu rõ Châu Văn Kiết thích cô cái gì, vì thế cô ta cũng không giấu giếm nữa và cười nói: “Khó khăn nhất chính là thêu nhân vật, nếu như cô có thể thêu tốt hình nhân vật, thêu tỉ mỉ những hình ảnh đầu tóc da dẻ vân tay, quan trọng nhất chính là khí chất và thần thái của nhân vật thì cô chính là đại sư đấy.”
Ninh Hương thật sự chưa từng thêu qua hình tượng nhân vật, nhiều nhất chỉ là thêu qua mèo và cá vàng, bình thường thêu nhiều nhất chính là chim sẻ, đặc biệt thêu hoa rất nhiều, mẫu đơn hoa đào quả lựu hoa lan hoa quế gì gì đó.
Cô nghe xong trong lòng cảm thấy ngứa ngáy và nhìn Phùng Tiểu Quyên hỏi: “Tôi có thể đi theo thầy thêu học thêu hình tượng nhân vật hay không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-136.html.]
Phùng Tiểu Quyên thành thật nói: “Cái này là khó nhất, tôi cũng không biết nữa, dù sao bây giờ tôi vẫn chưa thêu được, thêu được nhân vật nhưng không có linh hồn, chỉ là học thêu thôi, tốt nhất cô nên biết cách vẽ vời, tôi kiến nghị bình thường cô rảnh rỗi hãy đọc nhiều sách và xem nhiều tranh, nếu không tư tưởng của cô sẽ rất mất tập trung, bị giới hạn rất nhiều, thêu đi thêu lại cũng chỉ là những thứ đó thôi, không có sự mới mẻ, cũng không có ý nghĩa đúng không?”
Ninh Hương chớp chớp mắt và bắt đầu tiêu hóa những lời Phùng Tiểu Quyên vừa nói.
Phùng Tiểu Quyên lại tiếp tục nói: “Những sản phẩm của các thợ thêu trong thôn của cô đều rất bình thường, giống như sư phụ của tôi, còn tham gia công việc tu sửa và phục chế sản phẩm thêu thùa, chính là những bình phong hay trang sức đồ cổ gì đó, đều là bảo bối trong viện bảo tàng đấy, còn việc thêu tranh cổ cô có hiểu không? Cái đó chính là hiểu tranh, hiểu được nó được vẽ ra như thế nào, việc xuống mực đậm nhẹ khô ướt hay phong cách cá nhân của tác giả tranh cổ đều được biểu hiện thông qua việc thêu thùa, chính là lúc làm những công việc này, có khi những phương pháp kỹ năng vốn có không thông thì phải nghiên cứu phương pháp kỹ năng mới.”
Ninh Hương nghe đến mắt cũng không chớp mà chỉ nhìn Phùng Tiểu Quyên.
Phùng Tiểu Quyên không biết cô có phải là nghe đến mức ngơ ngác hay không liền dừng lại hỏi cô một câu: “Cô có thể nghe hiểu không?” Ninh Hương nhanh chóng gật đầu: “Tôi hiểu, cô hãy nói nhiều hơn nữa đi.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Phùng Tiểu Quyên đột nhiên lại trở nên kiêu ngạo: “Tôi lại không phải là sư phụ của cô.”
Ninh Hương nở nụ cười: “Nếu cô đồng ý thì tôi sẽ gọi cô là sư phụ.”
Phùng Tiểu Quyên chịu không nổi mím môi cười nên lại nói với Ninh Hương: “Cũng không có gì, đợi đến lúc nào đó rồi nói tiếp vậy, tôi vẫn có thể khiến cô mở rộng tầm mắt, đó chính là sư phụ của tôi, bà không chỉ xuống dưới quê huấn luyện những thợ thêu ở dưới quê như cô làm ra những sản phẩm mới, trước kia còn đến Đông Âu và nước Anh…”
Nói rồi cô ta lại bắt đầu đếm ngón tay: “Thụy Sĩ, Albania, còn có Tiểu Nhật Bản…bà từng đi đến rất nhiều quốc gia làm công tác biểu diễn nghệ thuật thêu thùa, còn sẵn tiện truyền dạy một chút kỹ năng.”
Nói rồi cô ta nhìn về phía Ninh Hương: “Cô nói có một ngày nào đó sản phẩm thêu thùa của đất nước chúng ta thật sự có thể đi ra ngoài thế giới thì tốt biết mấy.”