Trạm trưởng Trần lúc này vội lên tiếng: “Không thể nào, tôi biết tay nghề của A Hương.”
Phùng Tiểu Quyên nhìn về phía trạm trưởng Trần: “Tôi cũng chỉ nói có khả năng, cho nên vẫn là phải dựa vào sự thật mà nói chuyện.”
Ninh Hương nghe hiểu, Phùng Tiểu Quyên này không nguyện ý để Châu Văn Khiết nhận thêm đồ đệ thứ hai, dù sao dạy dỗ cho riêng mình thì có thể học được càng nhiều thứ, cũng càng thêm toàn diện, có thể nói đều là chân truyền của thầy thêu.
Hơn nữa, có khả năng cô ta cảm thấy thợ thêu ở thôn nhỏ này bình thường đều làm vật dụng thường ngày, loại đồ vật số lượng lớn tiêu chuẩn thấp, không tiếp xúc qua đồ tốt cho nên không có bản lĩnh thật sự, sẽ lãng phí nhiều thời gian của thầy thêu.
Đương nhiên, còn sợ cô là giả mạo mà đến, dù sao trên hai cái đai kimono cũng không thêu tên.
Thời gian của thầy thêu đúng thật rất quý giá, Phùng Tiểu Quyên cẩn thận một chút cũng là hoàn toàn không có vấn đề, Ninh Hương hít một hơi, nhìn Châu Văn Khiết nói: “Thầy thêu, cô kiểm tra trò đi.”
Châu Văn Khiết vốn không có ý định phiền toái như vậy, bà ấy vẫn là rất tin tưởng trạm trưởng Trần. Khoảnh khắc bà ấy thấy Ninh Hương thêu đai lưng này liền rất thích, muốn quen biết thợ thêu này. Sau khi biết được tình huống của thợ thêu này từ chỗ trạm trưởng Trần liền muốn dạy thêm cho cô một vài kỹ nghệ thêu thùa.
Nhưng Phùng Tiểu Quyên đẩy chuyện trở thành thế này, bà ấy nghĩ nghĩ cảm thấy tận mắt nhìn xem Ninh Hương có bao nhiêu bản lĩnh cũng không tệ, thế là liền đáp ứng.
Phùng Tiểu Quyên nhắc đến nên Châu Văn Khiết liền giao việc này cho Phùng Tiểu Quyên, bảo cô ta: “Con đến kiểm tra đi.”
Phùng Tiểu Quyên cũng không từ chối, nhìn Ninh Hương nói: “Đơn giản nhất, chia chỉ.”
Ninh Hương lễ phép cười một cái, gật đầu nói: “Được.”
Lời vừa nói ra, trạm trưởng Trần đã cầm một cuộn chỉ màu đỏ sậm tới cho cô. Ninh Hương nhận lấy, nhẹ nói một câu cảm ơn, sau đó liền chuyên tâm chú ý, dưới ánh nhìn chăm chú của ba cặp mắt, cô dùng ngón tay bắt đầu kéo chỉ.
Cô làm việc vẫn luôn là thần thái không nhanh không chậm, nhưng động tác trên tay lại rất nhanh. Cô vừa chia cho Phùng Tiểu Quyên ở bên cạnh vừa đếm, lúc bắt đầu Phùng Tiểu Quyên biểu lộ còn rất tự nhiên, lúc đếm tới năm mươi, ánh mắt và biểu cảm của cô ta liền hoang mang, bởi vì năm mươi là cực hạn của cô ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-133.html.]
Chia đến cuối cùng đếm tới cuối cùng, cô ta vô thức ngừng thở, ê a phun ra con số cuối cùng: “Bảy... Bảy mươi... Bốn…”
Bảy mươi bốn là cái khái niệm gì, đường chỉ dùng để thêu đuôi cá vàng cũng chỉ có ba bốn mươi mà thôi.
Trạm trưởng Trần ở bên cạnh nhịn không được chậc chậc tán thưởng, ánh mắt Châu Văn Khiết nhìn Ninh Hương thì lại thêm một chút ý cười và ý tứ khác. Không thi không biết, thi xong mới phát hiện, kỹ nghệ của cô gái này còn cao hơn nhiều so với bà ấy tưởng tượng.
Thật thú vị, Châu Văn Khiết không để Phùng Tiểu Quyên kiểm tra nữa, mặt mày tươi cười nhìn Ninh Hương dịu dàng nói: “A Hương, làm món đồ có độ khó lớn nhất mà trò có thể cho ta xem một chút.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Vẻ mặt Ninh Hương vẫn luôn thành thật, nghe thấy Châu Văn Khiết nói như vậy, cô lại gật đầu một cái. Sau đó cô ở bên cạnh cầm lên một cái khung thêu, lại tìm một mảnh vải trống cố định lên trên, sau đó tách chỉ, cúi đầu đi kim lên mảnh vải.
Phùng Tiểu Quyên ngay từ đầu nhìn không hiểu cô đang làm gì, đợi đến lúc cô từng kim từng kim thêu ra một bức hình cánh bướm mới nhìn ra, thế là biểu tình trên mặt trong nháy mắt cũng thay đổi, trong sự kinh ngạc còn có thêm nhiều thứ không nói nên lời.
Thợ thêu ở nông thôn như bọn họ, bình thường đều làm những việc vụn vặt, các loại vật dụng hằng ngày như khăn trải bàn, áo gối, thêu bề mặt giày, cô vậy mà giấu tài… có thể thêu hai mặt?
Học ở đâu vậy?
Châu Văn Khiết ngồi bên cạnh cũng càng nhìn càng ngạc nhiên, càng nhìn thì nụ cười bên miệng càng lớn, cảm thấy bản thân mình vô tình nhặt được bảo bối. Bà ấy không để Ninh Hương thêu xong con bướm, vào lúc cô thêu được một nửa liền bảo cô dừng lại.
Sau đó bà ấy đưa tay nhận vải thêu Ninh Hương lấy ra, hai mặt đều nhìn kỹ một chút, lại quay người đưa vào tay Phùng Tiểu Quyên, cười hỏi cô ta: “Tiểu Quyên, trò nhìn xem, cảm thấy thế nào?”
Phùng Tiểu Quyên cầm vải thêu nhìn nhìn, cuống họng nói không ra lời, bởi vì trước mắt cô ta cũng không thêu được trình độ thêu hai mặt này.
Một lát sau, cô ta đỏ mặt nói với Ninh Hương: “Mặc dù cô rất lợi hại, nhưng cô vẫn là sư muội của tôi, tôi là sư tỷ.”
Nghe nói như thế, Ninh Hương nhịn không được bật cười, sau đó nhìn Phùng Tiểu Quyên lên tiếng: “Được, Phùng sư tỷ.”