Trạm trưởng Trần nhìn ra cô có chút căng thẳng, rót cho cô cốc nước nói: “Đừng căng thẳng, thầy thêu Châu Văn Khiết cô biết mà, năm ngoái xuống công xã chúng ta huấn luyện may đai lưng kimono chính là bà ấy đó, lúc ấy cô cũng tới.”
Ninh Hương đương nhiên nhớ kỹ, vội vàng gật đầu: “Trạm trưởng, tôi biết, tôi vẫn nhớ.”
Trạm trưởng Trần động viên cô: “Đợi lát nữa biểu hiện cho tốt.”
Hai người cứ ngồi nói chuyện như vậy một lát, thầy thêu Châu Văn Khiết mới đến đây. Trạm trưởng Trần dẫn theo Ninh Hương khách khí đón người, sau đó cùng đi đến phòng thêu có khung thêu và chỉ màu, bình thường trạm thêu huấn luyện đều ở phòng thêu.
Thầy thêu Châu Văn Khiết cũng không phải chỉ một mình đến, còn dẫn theo đồ đệ của bà ấy. Ninh Hương còn nhớ kỹ đồ đệ này của bà ấy, tên là Phùng Tiểu Quyên, năm ngoái thầy thêu Châu Văn Khiết xuống đây huấn luyện, cô ta vẫn luôn đi theo bên người, tay nghề rất tốt.
Đương nhiên Phùng Tiểu Quyên không thể nào nhớ Ninh Hương, lúc ấy người tham gia huấn luyện nhiều lắm. Nhưng cô ta đi theo phía sau Châu Văn Khiết, lúc nhìn về phía Ninh Hương, trong ánh mắt có chút lạnh lẽo.
Ninh Hương vẫn có chút căng thẳng, cũng không để ý cô ta nhiều, chỉ khách sáo lên tiếng chào hỏi với cô ta, sau đó liền đem tất cả lực chú ý đặt lên người Châu Văn Khiết. Tuổi tác Châu Văn Khiết cũng không nhỏ, trông cả người nhìn rất hòa nhã, nói chuyện cũng là kiểu điềm đạm chậm rãi.
Châu Văn Khiết chào hỏi trạm trưởng Trần và Ninh Hương rồi ngồi xuống một cái ghế. Bà ấy nhận lấy túi trong tay đồ đệ Phùng Tiểu Quyên, lấy bên trong ra hai cái đai lưng kimono, cười hỏi Ninh Hương: “Đây là trò thêu sao? Tên là Ninh Hương đúng không?”
Nói xong không đợi Ninh Hương trả lời, giọng điệu bà ấy dịu dàng nhẹ nhàng nói tiếp: “Dung mạo thật là xinh đẹp.”
Thình lình được khen một câu, Ninh Hương đột nhiên có chút ngượng ngùng, bên tai không tự giác nóng lên một chút, sau đó cô nhìn Châu Văn Khiết lễ phép lại hơi có chút cứng nhắc nói: “Chào thầy thêu, trò là Ninh Hương, hai đai lưng này đều là do trò thêu.”
Hai đời cô đều chưa thấy sự kiện lớn gì, chỉ là lần đầu tiên ngồi một chỗ trò chuyện với thầy thêu Châu Văn Khiết nên không được tự nhiên.
Mà ánh mắt lúc Châu Văn Khiết nhìn cô vẫn luôn dịu dàng, giọng điệu nói chuyện cũng như vậy. Đại khái là nhìn ra Ninh Hương căng thẳng, bà ấy cười lên, nói: “Cái đai lưng trò thêu này, có chút phương pháp dùng kim cô chưa dạy nha.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-132.html.]
Ninh Hương không biết lời này của bà ấy là có ý gì, cảm giác không biết có phải là cô làm sai chuyện gì không. Cô chẳng qua là cảm thấy thêu như thế sẽ đẹp hơn cho nên mới dùng phương pháp mình cảm thấy phù, không biết có phải là xảy ra vấn đề hay không.
Châu Văn Khiết thấy cô căng thẳng, vội vàng cười nói: “Đừng căng thẳng, cô tìm trò là bởi vì trò thêu rất tốt. Vốn dĩ cứ theo cách dạy mà làm, đạt được tiêu chuẩn là tốt rồi, trò lại tốn thời gian và sức lực mà tinh tế như thế, trò và người khác thật không giống nhau.”
Ninh Hương thở nhẹ trong lòng, vội nói: “Cảm ơn thầy thêu.”
Châu Văn Khiết lại cúi đầu nhìn kĩ đai lưng một chút, lại ngẩng đầu nhìn về phía Ninh Hương: “Gần đây cô muốn đến Mộc Hồ này làm việc, đại khái đến cuối năm kết thúc, cô tìm trò đến chính là muốn hỏi trò có muốn học thêu thùa với cô không?”
Bà ấy trân trọng tài năng, hiếm khi gặp được một thợ thêu tay nghề tốt như vậy nên muốn dạy cho cô thứ mình biết làm. Những thứ này nhất định phải có người học tập kế truyền, càng có tay nghề thiên phú càng tốt, sẽ càng có khả năng phát triển rộng rãi nghề thêu này.
Mà Ninh Hương nghe nói như thế, trực tiếp ngây ngẩn cả người, trong lòng thì kích động nên chậm phản ứng —— Thầy thêu Châu Văn Khiết muốn đích thân dạy cô thêu thùa? Thật hay giả vậy? Cô không nghe lầm chứ?
Ninh Hương sững sờ không lập tức lên tiếng đáp lời, Phùng Tiểu Quyên đứng bên cạnh Châu Văn Khiết lại hít sâu một hơi, trông có vẻ hít thở không thông thuận lắm.
Trạm trưởng Trần nhân tiện thuận nước đẩy thuyền, thấy Ninh Hương sững sờ thì vội chạm vào cô: “A Hương, nhanh nhận sư phụ đi!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Kết quả Ninh Hương còn chưa kịp mở miệng, Phùng Tiểu Quyên nhìn cô lại lên tiếng trước, nói một câu: “Sư phụ tôi là thầy thêu nổi danh nhất thành phố Tô, thu nhận đồ đệ sẽ có yêu cầu, không phải tùy tiện liền nhận. Bà ấy bình thường vô cùng bận rộn, không dư thời gian để lãng phí.”
Ninh Hương lại bị Phùng Tiểu Quyên nói đến sững sờ, trạm trưởng Trần cũng không tùy tiện lên tiếng nữa.
Châu Văn Khiết nghe vậy quay đầu lại nhìn về phía Phùng Tiểu Quyên, nói với cô ta một câu: “Tiểu Quyên, trò làm gì vậy?”
Phùng Tiểu Quyên đáp đâu ra đấy: “Sư phụ, bình thường cô bận rộn như vậy, căn bản kiếm không ra thời gian dạy thêm một đồ đệ. Trò cảm thấy cô hẳn là nên suy nghĩ thận trọng một chút, tối thiểu cũng phải xem cô ta có đáng để thu nhận hay không. Chỉ bằng hai cái đai lưng kimono, có phải là quyết định hơi nhanh không? Nói không chừng, cái đai lưng kimono này không phải do cô ta làm.”