Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 131

Cập nhật lúc: 2025-06-01 02:53:16
Lượt xem: 42

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngoại trừ mấy đứa con gái thỉnh thoảng trở về giúp bà ta thu dọn một chút, lải nhải bà ta không thích sạch sẽ, cũng không có người khác giúp bà ta dọn dẹp.

Giang Kiến Hải và Lưu Doanh đi vào thành, mỗi lần mang theo con cái trở về thăm Lý Quế Mai đều chỉ ở một ngày liền đi.

Không ai biết bọn họ ở trong thành sống thế nào, nhưng có người nói, sống có tốt hay không đều viết lên mặt, hai người Giang Kiến Hải và Lưu Doanh đều già hơn so với trước kia, vẻ mệt mỏi trong mắt rất sâu, vừa nhìn là biết sống không vui vẻ.

Mà cũng bởi vì thời gian trôi qua lâu, chuyện Ninh Hương ly hôn ở trong thôn cũng đã không còn nhiều người nói gì, tất cả mọi người quen thuộc mà tiếp nhận. Chỉ là thỉnh thoảng sẽ có bà mối tới cửa cầu thân, đều là mấy người đàn ông kết hôn lần hai có điều kiện không tốt, muốn cái rắm ấy, Ninh Hương đều đuổi bà mối đi.

Bị Ninh Hương thái độ không tốt đuổi đi mấy lần, những bà mối kia cũng tự giác không đến giúp người khác làm mối nữa, nhưng cũng có cảm xúc, lén lút nói Ninh Hương không biết tốt xấu, xem cô đời này thế nào còn có thể tái giá cho cán bộ kết hôn lần đầu?

Một năm kéo theo một năm, tuổi tác phụ nữ cũng tăng dần, càng không dễ gả đi không phải sao?

Mà thời gian đúng là rất nhanh, ly hôn cũng một năm rồi, nhưng trong một năm nay, Ninh Hương cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới chuyện tái giá với người khác. Tính cách của cô có thể chịu được cô đơn, vẫn đang hoàn thiện bản thân, cũng không cảm thấy mình cần một người đàn ông.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô dùng một năm thời gian này để ôn tập tất cả kiến thức trong sách cấp hai, cấp ba, học tất cả các bài thơ và văn cần học thuộc. Có vài bài thơ văn cô thích, không yêu cầu học thuộc lòng nhưng cô cũng sẽ học.

Đồng thời cô dựa vào công việc thêu thùa mà trong tay tích góp được không ít tiền, nhờ sự chỉ bảo của Vương Lệ Trân cùng chính mình khổ luyện và nghiên cứu mà tiến bộ về mặt kỹ nghệ, chất lượng sản phẩm thêu do cô làm dùng mắt thường cũng có thể thấy đã nâng cao rất nhiều. Mặc dù chất lượng sản phẩm cô làm trước kia cũng tốt, nhưng còn chưa đạt tới mức khiến người ta nhìn vào là thấy kinh ngạc.

Ninh Hương vẫn cảm thấy mình đang rèn luyện, hơn nữa cô luôn tin tưởng, tất cả cố gắng cùng sự tích lũy sẽ không uổng phí.

Sau đó chuyện cô tin tưởng này, xảy ra vào ngày cuối cùng của tháng 10 năm 1976.

Ngày đó lúc chạng vạng tối Hồng Đào đến nhà Vương Lệ Trân tìm cô, mặc dù đại cách mạng đã kết thúc, nhưng nếp sống xã hội bây giờ còn chưa bắt đầu chuyển biến, hắc ngũ loại(1) vẫn không ngóc đầu lên làm người được, Hồng Đào không dám vào cửa nhà Vương Lệ Trân nên gọi Ninh Hương ra ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-131.html.]

(1) Bao gồm địa chủ, phú nông, phần tử phản cách mạng, phần tử xấu và phần tử theo cánh hữu.

Sau khi kêu đi ra ngoài, chị ấy lôi kéo Ninh Hương đi bên cạnh một chút, thần thần bí bí nói với Ninh Hương: “A Hương, hôm nay chị đến trạm thêu giao việc, trạm trưởng Trần bảo chị chuyển lời cho em, bảo em ngày mai đến đó một chuyến.”

Công việc thêu trong tay Ninh Hương còn chưa tới hạn, mà cô cũng chưa làm xong nên có chút nghi hoặc, hỏi Hồng Đào: “Chuyện gì vậy?”

Mặt mũi Hồng Đào khẽ cong: “A Hương em lợi hại thật, trạm trưởng Trần nói là một thầy thêu ở thành phố Tô muốn đích thân gặp em đó. Hình như là sản phẩm thêu của trấn Mộc Hồ chúng ta đưa đến thành phố Tô, có một thầy thêu coi trọng sản phẩm của em. Bà ấy cầm sản phẩm thêu tới công xã hỏi, trạm trưởng Trần nhận ra là tay nghề của em, thầy thêu đó liền nói muốn gặp em.

Nghe được lời này của Hồng Đào, bản thân Ninh Hương cũng có chút không nhịn được kích động, con mắt tỏa sáng hỏi: “Gặp em làm gì vậy?”

Việc này thì Hồng Đào không biết: “Này thì chị không biết được, ngày mai em tự đi là biết.”

Ninh Hương vẫn đang kích động, mắt cong cong cười nói với Hồng Đào: “Cám ơn chị nha, chị Hồng Đào.”

Hồng Đào vỗ vỗ tay của cô: “Cố lên làm nhé!”

Ninh Hương đưa mắt dõi theo Hồng Đào đi xa, vào nhà liền nói chuyện này với Vương Lệ Trân. Vương Lệ Trân cũng cảm thấy đây là chuyện vui lớn, cảm thấy vui mừng thay Ninh Hương, nhất là mỗi ngày bà ta nhìn thấy Ninh Hương lao đầu vào việc thêu thùa mà quên hết mọi thứ như thế nào, hi vọng cô vất vả rồi sẽ có báo đáp.

Bởi vì tin tức Hồng Đào đem đến mà cả đêm nay Ninh Hương đều rất kích động, đọc sách xong nằm dài trên giường vẫn không buồn ngủ gì. Một mực thức đến nửa đêm mới nhắm mắt ngủ, sau đó ngày hôm sau mới sáng sớm đã thức dậy.

Thức dậy cô cũng không tiếp tục ngủ, rửa mặt ăn sáng xong liền vội đến trạm thêu công xã.

Cô đến sớm, thầy thêu của thành phố Tô còn chưa đến, vì thế cô ngồi ở văn phòng của trạm trưởng Trần đợi một hồi. Lúc chờ đợi thì tim đập rất nhanh, cô không ngừng hít sâu để cho mình đừng biểu hiện không có tiền đồ như thế.

Loading...