Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 129

Cập nhật lúc: 2025-06-01 02:53:11
Lượt xem: 47

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giang Kiến Hải đưa tay che mắt và trán một lát rồi buông ra, sau đó nhịn cơn giận mà ngồi xuống giường, đeo kính mắt lên đưa tay lục áo khoác và túi hành lý của mình, vừa lục vừa ném tiền ném phiếu lên giường, miệng nói: “Có phải gả cho anh là vì tiền đúng không? Em muốn tiền đúng không, cho em, đều cho em!”

Tiền và phiếu trên người đều bị lục đến trống rỗng, toàn bộ ném trước mặt Lưu Doanh, anh ta nhìn Lưu Doanh hỏi: “Đủ chưa? Có đủ hay không?! Không đủ anh lại đi mượn cho em! Em có muốn không?! Em không sợ mất mặt thì anh cũng không sợ nữa!”

Lưu Doanh siết chặt ngón tay ngồi ở trên giường trừng mắt nhìn Giang Kiến Hải, vẻ mặt kia giống như muốn nhảy dựng lên liều mạng với anh ta. Nhưng cô ta chỉ duy trì tư thế và vẻ mặt như vậy, không tiếp tục lên tiếng cãi nhau với Giang Kiến Hải.

Giang Kiến Hải đứng trước giường, yên tĩnh một lát khiến anh ta tìm về một chút tỉnh táo. Anh ta đột nhiên cảm thấy hít thở để sống cũng con mẹ nó mệt mỏi, bèn nhũn người ngồi bên mép giường, lấy kính mắt xuống chớp chớp mắt nói: “Lưu Doanh, anh cưới em là muốn cùng em sống thật tốt, là muốn sống an ổn để được người ngưỡng mộ, không phải mỗi ngày gà bay chó chạy bị người khác chế giễu như vậy.”

Lưu Doanh nhìn một bên mặt anh ta, cuối cùng cũng mở miệng: “Công việc của anh đã ổn định, hiện tại là xưởng trưởng, anh muốn sống an ổn, không muốn bị người khác cứ chế giễu thế này vậy thì đưa em đi vào thành đi.”

Giang Kiến Hải thấp mày lại im lặng, chốc lát lại nói: “Em sao lại nghe không hiểu, mẹ anh lớn tuổi, không biết ngày nào sẽ không còn nữa. Trong nhà nếu như không có ai trông nom, xảy ra chuyện cũng không ai biết, anh sẽ bị người ta mắng chết!”

Lưu Doanh cũng không lộ vẻ xúc động, trong lòng nghĩ —— Chết cũng không ai biết, là báo ứng của bà già đáng chết!

Trên miệng cô ta nói: “Em mặc kệ, em chính là muốn đi vào thành với anh.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Kiến Hải thật là bó tay rồi, lúc yêu đương rõ ràng cảm thấy Lưu Doanh là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, thấu tình đạt lý, là cô gái tốt nhất thế giới, sao sau khi cưới liền giống như biến thành người khác vậy? Anh thật sự sắp bị cô ta bức điên rồi!

Anh ta thật sự không chịu nổi, thậm chí có loại xúc động muốn đập đầu vào tường, nhịn xuống loại xúc động này, anh ta giơ tay lên kéo mạnh tóc mấy cái. Kéo loạn hết đầu tóc, dựa vào vách tường ở đầu giường, nháy mắt chỉ còn lại thở dốc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-129.html.]

Lưu Doanh nhặt tiền và phiếu trên giường lên cất kỹ, lại nhìn anh ta nói: “Anh nếu là không tiện mở miệng, vậy thì để em nói với bà ấy. Để em làm người xấu cho, dù sao trong lòng anh em cũng không phải người tốt.”

Vẻ mặt Giang Kiến Hải cứng đờ, thở mạnh không nói chuyện.

Anh ta muốn nói ly hôn, hai chữ này đã ở bên khoé miệng nhưng anh ta không chịu nổi để người ta xem trò cười lớn hơn nữa. Lại ly hôn rồi lại tìm người khác thì là kết hôn lần bốn rồi, anh ta khó tránh khỏi bị ảnh hưởng xấu, hơn nữa người vợ này là người thành thị anh ta ngưỡng mộ trong lòng mà tự mình tìm về.

Lưu Doanh không biết anh ta đang nghĩ gì, bèn tiếp tục nói: “Em cũng có thể lén bỏ đi một lần nữa, nhưng nửa đời còn lại anh có được sống an ổn hay không thì em không biết. Em nói rồi, em hầu hạ mẹ anh không được, anh bỏ em ở tại nông thôn cũng không có ý nghĩa gì, ngoại trừ mỗi ngày cãi nhau với bà ấy. Lần trước em không vào thành tìm anh là muốn giữ thể diện cho anh, không muốn ảnh hưởng chuyện thăng chức của anh, nhưng không có nghĩa là em tiếp nhận hành vi như vậy của anh. Anh mà còn lén lút bỏ em lại đây, e cũng không biết em có thể làm ra gì đâu. Ví như… đại nghĩa diệt thân, tố giác vạch trần, đưa cho một vài người phía trên nói gì đó trên đại hội phê bình hay gì đó... Dù sao một số người xấu miệng, vì mình thì lời gì cũng có thể nói…”

Nghe Lưu Doanh nói đến đại hội phê bình, Giang Kiến Hải gắt gao nhìn chằm chằm cô ta, trong mắt tràn đầy giận dữ. Nhưng anh ta không phát tiết ra, một lát sau nhắm mắt lại hoàn toàn nhẫn nhịn.

Anh ta cũng không muốn nói gì thêm, muốn g.i.ế.c người, muốn chết.

Những ngày thế này còn phải sống tiếp thế nào, thật không bằng lúc còn trẻ sớm đi đầu thai cho rồi!

***

Cơ hồ là cả đêm không ngủ.

Ngày hôm sau, lúc ăn cơm, Lưu Doanh ngồi trên bàn cơm nói với Lý Quế Mai chuyện cô ta muốn vào thành.

Lý Quế Mai nghe xong sửng sốt một chút, không có phản ứng với Lưu Doanh mà lập tức quay đầu nhìn về phía Giang Kiến Hải.

Loading...