Bọn nó không dám hợp lại bắt nạt Lưu Doanh, bởi vì bọn nó phát hiện, đến cả bà nội và cha ruột cũng không còn cách nào đối với người phụ nữ này. Cha ruột bọn nó đêm hôm khuya khoắt bị đuổi tới ngủ giường của bọn nó, đi vào thành cũng là giấu diếm Lưu Doanh mà lén lút đi. Bà nội bọn nó mỗi ngày bị tức đến thở hồng hộc mà căn bản không thể làm gì cô ta.
Cô ta dáng người cao ráo, khung người lớn, đặc biệt là lúc cãi nhau thì cổ họng cũng lớn, khẩu âm lại thô kệch, không giống người địa phương có khẩu âm mềm mại như bọn nó, khí thế và hào quang trên người quả thực có thể áp c.h.ế.t người, Giang Ngạn Giang Nguyên Giang Hân đều sợ bị cô ta đánh.
Lưu Doanh sẽ không tùy tiện ra tay đánh Lý Quế Mai, bởi vì Lý Quế Mai là mẹ chồng cô ta, cô ta sẽ chỉ cãi nhau giảng đạo lý với Lý Quế Mai, tìm người khác tới phân xử, thậm chí có đôi khi sẽ tìm thư ký đại đội đến phân xử, kể ra sự 'oan ức' của mình.
Nhưng bọn nó là con nít, nếu mà chọc Lưu Doanh giận dữ, Lưu Doanh có thể không đắn đo mà ra tay đánh bọn nó. Nói ra cũng không có vấn đề gì, con nít nhà mình cũng không được đánh sao? Tùy tiện bắt được chút lỗi sai, muốn đánh thế nào thì đánh thế ấy.
Lý Quế Mai nhìn cô ta đi ra ngoài, mình thì ngồi đó nói thầm: “Muốn dựa vào chút đồ ăn để lôi kéo cháu của tôi, nằm mơ đi!”
Nói xong lại tiếp tục cằn nhằn mắng Lưu Doanh để giải sầu cho mình, vừa mắng vừa gói bánh thanh đoàn, gói xong vo tròn bỏ vào thành một nồi lớn. Sau đó trong mùi bánh thanh đoàn bay khắp bếp, Giang Kiến Hải chợt xách túi về đến nhà.
Nhìn thấy Giang Kiến Hải vào nhà, vẻ mặt Lý Quế Mai lập tức đầy vui vẻ, cặp mắt khô ráo trở nên lấp lánh, cười nói: “Kiến Hải con về rồi à, bánh thanh đoàn vừa vặn lấy khỏi nồi, để nguội một lát rồi ăn, lần này đi, công việc thế nào rồi?”
Giang Kiến Hải ở bên ngoài thanh tịnh được một tháng, tâm tình sớm đã khôi phục lại như thường. Dù sao tránh khỏi chuyện phiền toái thì xem như qua rồi. Anh ta đặt túi xuống, cũng cười nói: “Không phải đã nói sao, trở lại Tô Thành làm việc thì có thể thường về nhà thăm mẹ. Chuyện công việc không có vấn đề gì, hết thảy đều rất tốt, là xưởng trưởng đường đường chính chính. Sao chỉ có mình mẹ hấp bánh thanh đoàn ở đây? Lưu Doanh đâu?”
Nói đến Lưu Doanh, khuôn mặt già nua của Lý Quế Mai liền cụp xuống, hai mắt có chút ướt đẫm. Bà ta hít hít mũi, giống như tìm được chỗ dựa lớn vậy, vừa lau nước mắt vừa thêm mắm dặm muối kể sự oan ức một tháng qua của mình cho Giang Kiến Hải nghe.
Bà đương nhiên sẽ không nói mình có vấn đề, chỉ nói Lưu Doanh thực sự lười, làm việc toàn bộ đều qua loa, bà ta hơi nói Lưu Doanh hai câu, Lưu Doanh liền tỏ thái độ với bà ta, chỉ thiếu chút nữa làm bà ta tức chết. Nói xong lời cuối cùng, lau cũng lau không hết nước mắt.
Giang Kiến Hải cứ nghe như vậy, lông mày càng nhăn càng sâu, cuối cùng nhăn ra thành hình chữ xuyên (川)giữa mi tâm.
Nghe xong câu cuối cùng, anh ta vỗ nhẹ vai Lý Quế Mai để an ủi bà: “Không sao, để con nói với cô ấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-127.html.]
Lý Quế Mai tình cảm thân thiết: “Vợ con tìm về, con phải dạy dỗ nó cho tốt, nếu không cứ như vậy thì sao được?”
Mà lời này của bà ta vừa nói xong, Lưu Doanh dẫn theo Giang Hân từ bên ngoài trở về. Lý Quế Mai nói xấu nên có tật giật mình, vội vàng lau nước mắt trên mặt. Dù lau nhanh nhưng vẫn bị Lưu Doanh nhìn thấy.
Nhưng lực chú ý của Lưu Doanh bây giờ càng đặt trên người Giang Kiến Hải chứ không phản ứng nhiều với bà ta, chỉ liếc mắt nhìn Giang Kiến Hải châm chọc một câu: “Ơ, đại xưởng trưởng sao lại trở về rồi?”
Giang Kiến Hải cũng không lập tức nói gì cô ta, xách túi đeo lên vai cô ta rồi kéo cô ta đi vào phòng mình. Vào trong đóng cửa lại, anh ta mở dây kéo của túi, từ bên trong lấy ra một cái khăn lụa màu hồng.
Giang Kiến Hải đưa khăn lụa đến trước mặt Lưu Doanh, cười nói: “Anh tự mình chọn cho em đó, làm từ tơ tằm tốt nhất, hoa thêu bên trên là do thợ thêu tốt nhất của thành phố Tô thêu đó, đắt biết bao nhiêu, có vui hay không?”
Thế này còn không vui hả? Đây được coi là hàng cao cấp đó.
Lưu Doanh nhếch môi, nhịn không được bật cười: “Xem như anh còn chút lương tâm.”
Nói xong cô ta liền nhận lấy khăn lụa, đeo quanh cổ cho Giang Kiến Hải xem, hoạt bát hỏi anh ta: “Có đẹp không?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Giang Kiến Hải lúc này mới trả lời: “Đẹp lắm, xinh đẹp!”
Lưu Doanh bất chợt nhớ tới cái gì, ánh mắt đột nhiên tối sầm lại, nhìn chằm chằm Giang Kiến Hải: “So với vợ trước của anh thì sao?”
Giang Kiến Hải cười: “Cô ta sao có thể so với em? Cô ta không cùng đẳng cấp.”
Lưu Doanh nghe nói như thế liền hoàn toàn dễ chịu, đeo khăn lụa đẹp đến mức chịu không nổi.