Sau này Giang Ngạn Giang Nguyên và Giang Hân đại khái cũng cảm nhận được sự đối đãi thật tâm của cô, cũng không có Lý Quế Mai ở bên cạnh xúi giục tẩy não nên thái độ nói chuyện với cô từ không khách khí bắt đầu biến thành khó chịu không kiên nhẫn, sẽ nói —— “Biết rồi, tôi học, tôi học còn không được sao?”
“Biết biết, về sau sẽ cố gắng không gây chuyện nữa.”
“Ai dô, nè, Ninh A Hương cô thật là càm ràm quá, lỗ tai đều bị cô nói thành kén luôn rồi.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Tôi thật là phục cô rồi, cô thật là không biết phiền a.”
“Thực sự chịu không được cô, tôi đi làm bài là được chứ gì, thật lắm lời.”
“Trời ơi, lại tới nữa, biết rồi, như vậy là không đúng, sau này sẽ không như vậy nữa.”
......
Dưới sự đốc thúc của cô, phẩm hạnh của bọn nó mới dần tốt, dần dần nghiêm túc tập trung học tập, đồng thời cũng tiếp nhận cô là một thành viên trong gia đình, nhưng đổi giọng gọi chính là “Dì Hương”.
Lại về sau bọn nó có học thức có kiến thức, thành người có tiền đồ, đến cả nửa câu tán gẫu cũng không thèm nói với người mẹ kế mù chữ như cô, cho dù là một câu lộ ra sự khó chịu không kiên nhẫn đi nữa.
Vào lúc bọn nó không cần cô nữa, cô ở trong căn nhà này dần dần trở nên hiểu rõ, hoặc là nói ở trong thế giới này dần dần hiểu rõ. Vẫn còn có lão già Giang Kiến Hải cần cô hầu hạ, không có việc gì thì không kiên nhẫn một câu: “Động tác nhanh nhẹn một chút.”
Nghĩ xong những việc này, Ninh Hương nhìn Lưu Doanh mỉm cười: “Chúc cô được như ý nguyện.”
Thật có thể nhẹ nhõm mà hái ba quả đào lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-125.html.]
Nói xong lời 'chúc phúc', Ninh Hương liền quay người đi, không phí lời với Lưu Doanh nữa. Tóm lại về sau sẽ không gặp lại nhau, càng không quan hệ gì nữa, tranh luận với cô ta chỉ càng phí thời gian, hơn nữa hai người hoàn toàn không thân thiết.
Mà Lưu Doanh thấy Ninh Hương ý cười như gió mà xoay người đi xa, rõ ràng là mình chiếm thế thượng phong nhưng trong lòng không biết sao lại cảm thấy có chút ấm ức. Sau đó ngẫm lại dù sao cô ta cũng sống tốt hơn Ninh Hương thì trong lòng mới dễ chịu lại một chút.
Mặc dù Giang Kiến Hải không nâng niu cô ta trong lòng bàn tay như trong tưởng tượng của cô ta trước khi kết hôn, nhưng tốt xấu gì cũng là có công việc có tiền có địa vị, có thể cho cô ta thể diện, để cô ta sống đầy đủ sung túc, nhất là về mặc tác phong thì anh ta không có vấn đề gì, anh ta không thích làm loạn.
Trước đó lúc còn chưa ly hôn với Ninh Hương, quan hệ giữa anh ta và cô ta mặc dù tốt nhưng cũng duy trì khoảng cách như thường. Lúc ấy cô ta cảm giác được, Giang Kiến Hải là người giữ mình trong sạch, không có quan hệ nam nữ linh tinh.
Trong nguyên tác, anh ta kết hôn với Ninh Hương rồi sống cả đời, đến cuối cũng không vứt bỏ Ninh Hương, trong thời kỳ hôn nhân cũng không có vuợt quá giới hạn. Chỉ cần một ưu điểm này là tốt hơn nhiều người đàn ông khác rồi.
Mà trước mắt Ninh Hương còn lại gì đâu, cô thật sự là muốn gì cũng không có, không học thức lại không có đối tượng, hơn nữa còn giống như cô ta, đắc tội hết với toàn bộ người nhà mẹ đẻ, hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ.
Không có đối tượng, không có nhà mẹ đẻ, không có bạn bè cũng không có công việc đàng hoàng, sau khi ly hôn bị người trong thôn chỉ trỏ bàn tán. Bình thường dựa vào thêu thùa may vá kiếm được ít tiền, cũng chỉ là việc linh tinh, cúi đầu khom người từng thêu từng món, tiền kiếm được vừa ít lại vừa không có địa vị xã hội.
Cô ta không thể nào làm loại công việc vặt vãnh khô khan mệt mỏi lại không có bao nhiêu tiền như này.
Sau đó càng nghĩ đến tình cảnh của Ninh Hương bây giờ, Lưu Doanh lại càng cảm thấy, đời này cô ta nhất định phải giữ chặt Giang Kiến Hải, cùng lắm là cải tạo anh ta. Nếu không khi ly hôn sẽ giống như Ninh Hương bây giờ, nhà mẹ đẻ thì không thể quay về, cưới lần hai thì không tìm được người đàn ông nào ra dáng, một mình như linh hồn lang thang, sống quá khó quá cực khổ.
Nghĩ đến đây trong lòng cô ta mới xem như thông suốt, cầm giỏ của mình lên, quay người tìm khắp nơi, khom người cắt loạn mấy nhúm cỏ rồi nhét vào cho đầy giỏ, sau đó xách giỏ cầm lưỡi liềm đi về nhà.
Nơi này là biên giới của đại đội Cam Hà và đại đội Điềm Thủy, cô ta xách giỏ về đến nhà, Lý Quế Mai đang khom cái lưng già của mình xay gạo nếp. Bà ta bảo Lưu Doanh ra ngoài cắt cỏ dĩ nhiên cũng là vì làm bánh thanh đoàn.
Lưu Doanh đi đến trước mặt bà ta, để tránh có bất kỳ tiếp xúc ánh mắt nào với bà ta nên trực tiếp đem giỏ ném xuống trước mặt bà ta, sau đó quay người trở về phòng nằm.
Lý Quế Mai đi tới lay lay cỏ trong giỏ, trên mặt lập tức tức giận, hướng về phòng cô ta lên tiếng hét: “Lưu Doanh, con cắt cỏ gì vậy hả? Nghiệp chướng, con cắt chính là lúa mạch đây sao?”