Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 122

Cập nhật lúc: 2025-06-01 02:52:53
Lượt xem: 45

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ninh Hương ở phường thêu đại đội thêm mấy ngày đồng thời chỉ dẫn mấy tú nương thêu thùa, mặc kệ bên tai nghe được một ít chuyện trong ngoài thôn. Chờ sau khi các thợ may hoàn toàn lên tay thì cô sẽ không đến phường thêu làm việc nữa.

Mỗi ngày cô vẫn cầm vật liệu đến nhà Vương Lệ Trân cùng bà ấy trò chuyện, trôi qua một ngày rồi lại một ngày hè, đã quen với việc không biết khi nào mới hết thời gian. Đương nhiên, đây chỉ là ý nghĩ trong lòng Vương Lệ Trân.

Ninh Hương biết, một năm này ngoại trừ thủ tướng qua đời vào tháng giêng, tiếp theo sẽ có hai vị vĩ nhân sẽ phải rời khỏi mọi người, tứ nhân bang cũng sẽ rơi đài vào tháng mười. Năm này là năm không bình thường nhất trong lịch sử, cũng là bước ngoặt của thời đại.

Những việc này cô sẽ không nói với người khác, chỉ là một ngày lại một ngày càng cố gắng lắng đọng mình, nâng cao kỹ thuật thêu thùa của mình, ôn tập củng cố tất cả kiến thức cấp hai cấp ba, học thơ luyện chữ, rảnh rỗi còn tự mình viết văn.

Cô muốn tự mình chuẩn bị mọi thứ cho tốt, vào lúc xã hội phát sinh biến đổi lớn sẽ đủ cho mình không chút hoang mang, đuổi theo mỗi bước biến hóa khôn lường của thời đại, sống theo dáng vẻ mà mình mong muốn.

Mà sau khi Ninh Hương không đến phường thêu, nhóm tú nương lại có chút không quen, bởi vì lúc quay đầu lại hô 'A Hương' thì không ai đáp lời. Không chỉ không quen, bọn họ còn đạt được một sự ăn ý chung—— Không tán gẫu mấy chuyện xấu ở sau lưng Ninh Hương.

Những tú nương này cùng nhau tán gẫu bất quá đều là thái độ ăn dưa hóng chuyện, về mặt chủ quan thì không có bao nhiêu ác ý, bất quá đều là dựa vào tam quan của mình, nói chút chuyện tròn nhà để giải sầu mà thôi.

Đại khái mỗi người phụ nữ trong thôn đều như vậy, hôm nay cô không ở đây thì nói về cô, ngày mai cô ta không ở đây thì nói về cô ta. Dù sao nhà ai cũng không thể không có việc gì để nói, cho nên đối xử như nhau, nhà ai cũng phải nói một chút.

Không còn nói Ninh Hương là bởi vì sợ lần sau lại tìm Ninh Hương giúp đỡ thì Ninh Hương không giúp bọn họ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-122.html.]

Những tú nương làm việc không thích động não ghi nhớ này luôn vào lúc làm việc thì hỏi này hỏi kia, còn nói với Hồng Đào: “Nếu không cô dẫn chúng tôi đi gọi A Hương về lại là được rồi, cô ấy thực sự biết dạy, nói cái gì tôi cũng có thể nghe hiểu.”

Hồng Đào nói: “Tôi cũng muốn vậy, nhưng người ta bình thường ở đây nửa câu tán gẫu cũng không nói nổi với chúng ta, cách nghĩ trong đầu cô ấy không giống chúng ta, không thể nói là người một nhà với chúng ta, khẳng định là không muốn tới rồi, cô nói có đúng không?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Tú nương này nghe thế thì thở dài: “Đúng vậy, tôi hoàn toàn nghe không hiểu lời cô ấy nói, câu này càng lạ hơn câu kia. Hơn nữa, ai nguyện ý đến gần với Vương Lệ Trân chứ, cô ấy thế mà mỗi ngày đều ở cùng với Vương Lệ Trân. Thành phần gia đình Vương Lệ Trân không tốt như vậy, đến gần nếu xui xẻo sẽ bị liên lụy nha, bị hoài nghi lập trường giai cấp có vấn đề, cô ấy lại không thèm để ý.”

Những năm này, đấu tranh giai cấp vẫn còn tiếp tục, người bình thường sợ nhất chính là bị hoài nghi lập trường giai cấp có vấn đề.

Hồng Đào nhìn thơ thêu này một cái: “Đừng nói nữa, Vương Lệ Trân đủ cụp đuôi lại mà làm người rồi, lập trường giai cấp của bà ấy không thể nào có vấn đề. Thành phần gia đình nhà A Hương là nông dân nghèo, càng không thể nào có vấn đề, đừng nói bậy.”

Hồng Đào vừa nói như vậy, tú nương này bèn ngậm miệng không nói. Những tú nương khác cũng đều ăn ý không lắm miệng nhắc về chuyện của Ninh Hương nữa, chỉ nói tùy cô có muốn tới hay không, lần sau lại cần cô, góp trứng gà xong đi mời cô là được.

Mà Ninh Hương rời phường thêu thì suốt ngày ở cùng Vương Lệ Trân nên tất nhiên cũng không nghe được nhiều chuyện liên quan đến nhà họ Giang nữa. Đương nhiên cô sao cũng được, cô không phải dùng đời này để nhìn chằm chằm xem nhà họ Giang đến cùng sẽ như thế nào.

Cô chỉ quan tâm chuyện của mình, định tích lũy tiền trong tay dư rồi thì sẽ dành ra để đến thành phố Tô một chuyến, đến tiệm sách Tân Hoa mua tài liệu ôn tập trước. Bình thường hàng ngày cô không tốn tiền gì mấy, đây coi như là một khoản chi tiêu tương đối lớn.

***Sau tết, thời tiết mỗi ngày một ấm dần, đầu tháng ba Ninh Hương đến phòng nhân giống tìm Lâm Kiến Đông một chuyến để đưa tiền thuê nhà năm tháng cho anh. Vẫn là một tờ mười đồng nhân dân tệ, thuận tiện tặng cho anh một ít bánh thanh đoàn tử.

Từ sau chuyện Lâm Kiến Đông giúp cô tìm chỗ ở ổn định trên thuyền rồi lại đưa sách giáo khoa cấp hai ba cho cô, số lần hai người gặp mặt cũng không nhiều lắm. Lúc Lâm Kiến Đông nhận tiền và bánh thanh đoàn tử còn hỏi Ninh Hương: “Đều không có gì không hiểu sao?”

Loading...