Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 116

Cập nhật lúc: 2025-05-30 22:37:57
Lượt xem: 58

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nói xong những lời này, Ninh Hương cũng không đứng ở đó nữa, cũng mặc kệ Ninh Lan phản ứng thế nào, cô xoay người rời đi.

Cô không muốn nhìn thấy Ninh Lan ăn năn hối lỗi, căn bản cô cũng không cần.

Trải qua đời trước, cô có c.h.ế.t cũng sẽ không tin Ninh Lan nữa.

Có một số người bạn không thể cho họ cơ hội, không thể đối tốt với họ, càng không thể tin tưởng họ sẽ tỉnh ngộ, bởi vì bản tính của con người là không sửa được, không biết chừng có một ngày họ sẽ quay đầu cắn bạn một cái, lại còn dương dương đắc ý nói một câu: “Sao cô lại ngu xuẩn như vậy!”

Ninh Lan đứng trong ánh hoàng hôn đang dần dâng lên mà nhìn Ninh Hương đi xa, gắt gao cắn chặt răng.

Chớp mắt một cái, một giọt nước mắt từ khóe mắt lặng lẽ trượt xuống, dọc theo mũi chảy đến trong miệng, mặn chát.

***

Ninh Hương vừa đi vừa tiêu hóa cảm xúc, lúc sắp đến nhà Vương Lệ Trân, cảm xúc không tốt khi gặp Ninh Lan cũng gần như tiêu tan đi hết.

Lúc đầu cô nói mấy ngày này sẽ không đến nhà Vương Lệ Trân bởi vì bởi vì từ phường thêu trở về thuyền của cô không tiện đường. Nhưng bởi vì hôm nay cô được mấy viên kẹo xốp đen, muốn cho Vương Lệ Trân nếm thử nên mới đi đường vòng đến đây.

Lúc đến nhà Vương Lệ Trân, bà ấy đang ăn cơm chiều.

Nhìn thấy Ninh Hương tới, bà ấy vội vàng đứng dậy nói: “Ai da, bà không biết cháu muốn tới, không có làm thêm cơm.”

Ninh Hương cười cười ngồi xuống bên cạnh bàn, đặt kẹo xốp đen lên mặt bàn: “Cháu không phải tới ăn cơm, hôm nay có một thợ may cho cháu mấy viên kẹo xốp đen, nói là mua trong một tiệm lâu đời ở Tô Thành nên mang đến cho bà nếm thử.”

Vương Lệ Trân không phải người thích ăn uống, chỉ cười nói: “Có mấy viên thôi, cháu tự mình ăn là được rồi.”

Ninh Hương cười dịu dàng, lấy ra hai viên cho bà ấy: “Đồ ngon thì chia sẻ mới vui vẻ mà.”

Vương Lệ Trân thấy cô nói như vậy cũng không từ chối thêm, cùng Ninh Hương ăn mấy viên kẹo xốp đen. Kẹo xốp đen thơm ngọt mềm mại, nhất là tiệm lâu đời làm nên độ ngọt vừa phải, sẽ không bị ngán, ăn xong khắp miệng đều là mùi hạt vừng.

Ninh Hương và Vương Lệ Trân cùng nhau ăn xong kẹo xốp đen, lại để lại cho bà hơn phân nửa các loại dưa chua dưa muối tú mà các thợ may tặng cho cô rồi mới cầm đồ thêu thùa đi về nhà. Trở lại thuyền nhàn nhã nấu cơm ăn cơm, cả người xem như thả lỏng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-116.html.]

Cơm nước tắm rửa xong xuôi vẫn như cũ, đọc sách dưới ánh đèn một lát, mệt mỏi thì thổi đèn đi ngủ.

***

Cùng một bầu trời đêm, Giang Kiến Hải tựa ở đầu giường, tháo mắt kính xuống dụi mắt, giống như đã trải qua nhiều gian nan khốn khổ vậy, khắp cả người tinh thần không phấn chấn, mỏi mệt không chịu nổi.

Qua cái tết này, trông anh ta như nháy mắt già đi mấy tuổi. Vốn dĩ ba mươi mốt đóa hoa chính là lúc tinh khí thần(1) của đàn ông tốt nhất, kết quả hiện tại cả người đều có chút vị của đàn ông tuổi trung niên.

(1)Ba năng lượng của y học Trung Quốc

Vốn dĩ cưới người vợ trong thành thị kia trở về là có thể như trong lòng mong muốn mà nở mày nở mặt. Nhưng ai có thể nghĩ đến, cũng chỉ nở mặt trên đường xuống thuyền đi về nhà kia thôi, sau đó bằng tốc độ nhanh nhất liền trở thành trò cười cho người khác.

Thể diện anh ta duy trì hai đời, chỉ trong mấy ngày này, toàn bộ đều sụp đổ không còn gì. Thể diện của anh ta ở trong thôn mất hết, trở thành trò cười trà dư tửu hậu của mọi người, bị kẹp giữa mẹ già cùng nàng dâu, trong ngoài không phải người.

Vốn dĩ anh ta tưởng rằng tìm được đối tượng mà mình ngưỡng mộ trong lòng là hạnh phúc của cuộc đời được bắt đầu, không nghĩ tới ác mộng cuộc đời lại bắt đầu.

Ngẫm lại đời trước, nào có trải qua những chuyện xấu thế này, anh ta có thể diện cả một đời, huy hoàng cả một đời, già trẻ trong nhà đều không thua kém, trước giờ chưa từng khiến cho anh ta gặp chút phiền phức nào, anh ta một lòng đi làm kiếm tiền là được, cuộc sống nhẹ nhõm không gì bằng.

Lại nghĩ đến đời này, trong mấy ngày từ tết đến nay, không có cách nào khác, ngoại trừ tức n.g.ự.c khó chịu đầu óc thình thịch như muốn nổ tung, còn lại chỉ là có chút… muốn mẹ nó lại c.h.ế.t thêm một lần.

Lại c.h.ế.t một lần, không biết còn có thể sống lại hay không.

Ngay lúc anh ta nhắm mắt lại tựa ở trên giường nghĩ những việc này, Lưu Doanh rửa mặt xong vào phòng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô ta cởi giày bò lên giường, đến bên vén chăn lên tiến vào ổ chăn, nói với Giang Kiến Hải: “Em và mẹ anh thực sự không xử lý được, ngày mai anh đi Tô Thành làm việc thì đưa em theo đi, em không muốn ở lại nơi này, đưa tụi Giang Ngạn theo luôn là được.”

Giang Kiến Hải nhắm mắt lại, hít thở thật sâu: “Vậy mẹ anh phải làm sao?”

Lưu Doanh nói: “Bà ấy có thể đi có thể động, cũng sẽ không c.h.ế.t đói. Đừng nói bà ấy không muốn đến thành, bà ấy có muốn đến thành thì em cũng chịu không được. Em hiện tại nghe không hiểu bà ấy nói chuyện mà còn náo loạn thành thế này, nếu nghe hiểu bà ấy nói thì làm sao? Nếu vẫn không được, em mướn người giúp việc cho bà ấy.”

Kỳ thật từ lúc mới bắt đầu cô ta có thể trèo cao lên Giang Kiến Hải, sau khi thuận lợi kết hôn thì cô ta liền chuẩn bị vì phiếu cơm lâu dài này mà nhường nhịn nhiều một chút, cũng chính là đối xử với mẹ và con Giang Kiến Hải tốt một chút. Nhưng lúc thật sự tiếp xúc mới phát hiện căn bản nhẫn nhịn không được.

Loading...