Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 113

Cập nhật lúc: 2025-05-30 22:37:51
Lượt xem: 36

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thợ thêu kia bị Hồng Đào nói thì mặt đỏ lên, nói nhỏ một câu: “Tôi chỉ tò mò thôi.”

Đã có người hỏi như vậy, ánh mắt Ninh Hương chăm chú nhìn tấm vải bố bắt đầu thêu, ngoài miệng nói: “Không phải mọi người tặng tôi trứng gà sao? Nếu mọi người cảm thấy như vậy vẫn chưa đầy đủ, cho thêm trái cây và rau dưa, hoặc là gạo nếp, vân vân, tôi cũng sẽ không từ chối, tặng nhiều hay ít tùy mọi người.”

Không thấy người khác lên tiếng, Hồng Đào cười đỡ lời: “Cho dù mỗi nhà góp một cây thì rau dưa cũng lo đủ.”

Hồng Đào vừa nói ra lời này, các thợ thêu khác cũng đồng thanh đỡ lời: “Đúng, đúng, sẽ đủ.”

Thợ thêu vừa nói chuyện khẽ nâng cánh tay đánh nhẹ vào miệng mình một cái, không nói gì nữa. Sau đó mọi người đều nghiêm túc nhìn Ninh Hương thêu thắt lưng như thế nào, tất cả tập trung ghi nhớ trong đầu từng chút một, cũng không nói nhảm nữa.

Bởi vì mấy năm trước có học qua một lần, bây giờ giống như củng cố lại kiến thức, cho nên cũng không khó tiêu hóa như lần đầu. Sau khi các cô ấy học được tất cả những ý chính từ Ninh Hương, dựa vào nguyên liệu, tập trung để làm.

Gặp phải chỗ không biết làm, đã hô to một tiếng: “A Hương, giúp tôi nhìn xem chỗ này đã được chưa?”

Sau đó cả ngày, phường thêu không ngừng vang lên những tiếng gọi “A Hương...”

“Chị A Hương...”

“A Hương...”

Ngày đầu tiên dạy học trôi qua trong không khí hòa bình, nhẹ nhàng, Ninh Hương ngoài dạy các thợ thêu khác thêu, cũng không làm chậm trễ công việc thêu thùa kiếm sống của mình. Vốn dĩ cô cũng nhanh nhẹn, chỉ cần bỏ ra ít thời gian, là cô có thể làm được nhiều việc hơn các thợ thêu khác.

Bởi vì các thợ thêu còn chưa hoàn thành xong, cho nên ngày hôm sau Ninh Hương lại tiếp tục đi đến phường thêu. Sau đó có ngày cô vừa mới bước vào cửa phường thêu, các thợ thêu đã tiến đến trước mặt cô, líu ríu nhét đầy thứ vào trong tay cô.

Nào là dưa muối, bắp cải muối, cà pháo muối, gừng tây ngâm, tỏi ngâm chua ngọt... Muốn cái gì có cái đó. Còn có thợ thêu hôm qua hỏi cô sao lại tốt như vậy, đưa cho cô một hộp mực chiên giòn nhỏ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-113.html.]

Lúc đưa cho Ninh Hương, vẻ mặt người thợ thêu ngại ngùng nói: “A Hương, hôm qua tôi hỏi câu hỏi đó, không có ý gì khác, cô đừng để bụng. Mực chiên giòn này không nhiều lắm, nhưng là do người thân của tôi mang từ Tô Thành về, hương vị rất ngon, tôi tặng cho cô ăn thử. Còn nữa, tôi cảm thấy cô dạy rất tốt, tốt hơn nhiều so với nhân viên kỹ thuật của Công xã dạy. Lúc mấy người đó dạy, có chỗ tôi còn chưa hiểu, nhưng cô dạy thì tôi hiểu được.”

Ninh Hương ngạc nhiên một lúc, sau đó cô mới phản ứng lại mà cười cười một chút. Ngày hôm qua cô chỉ tiện miệng nói, không ngờ những người thợ thêu này lại... mang cho cô những thứ này. Còn có, người thợ thêu cố ý tặng cho cô hộp mực chiên giòn, tám phần là sợ cô nhắm vào cô ta.

Ninh Hương không tính toán với bất kỳ ai, chỉ là hộp mực chiên giòn này cô cũng không từ chối. Cô cũng không định sẽ làm quen với các thợ thêu này, duy trì khoảng cách thật tốt, dạy tay nghề lấy các thứ, hỗ trợ lẫn nhau, không thiếu nợ nhau là được.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô nhận hết tất cả đồ vật mà mọi người mang đến, nói với người thợ thêu: “Tôi đây không khách sáo nữa, chúng ta đừng làm chậm trễ thời gian nữa, nhanh bắt đầu vào làm việc thôi. Làm nhiều một chút thì kiếm được nhiều tiền hơn.”

Quả thực đúng như vậy, vì thế mọi người cũng không nhàn rỗi nữa, đều tự giác quay về trước ngồi xuống khung mây của mình, chuẩn bị sẵn sàng làm việc, ngày hôm qua còn chưa thêu xong đai lưng, hôm nay tiếp tục thêu tiếp.

Vẫn là gặp chỗ nào không biết, quay đầu gọi một tiếng: “A Hương, giúp tôi xem chỗ này được chưa?”

Mỗi lần Ninh Hương nghe có người gọi mình, cũng không chần chừ bỏ kim thêu trong tay xuống, đi đến chỗ các cô ấy, đảm bảo các cô ấy phải biết thêu thế nào cho đúng, mới có thể quay lại trước khung mây của mình.

Ngày hôm qua là ngày đầu tiên Ninh Hương đến, mọi người chưa tiếp xúc nhiều với cô, cho nên không khí có chút nghiêm túc và cứng ngắc. Nhưng không khí phường thêu hôm nay không giống nhau, mọi người đã vừa làm vừa bắt đầu nói đùa.

Một đám thợ thêu ngồi cùng một chỗ, nói chuyện từ chuyện trong thôn, ngoài thôn đến chuyện gia đình.

Nói xong, cũng không biết ai khởi xướng trước, đề tài đã rơi lên người nhà họ Giang ở đại đội Cam Hà. Nhà họ Giang không có gì kỳ lạ, ngoài chuyện cưới vợ trong thành phố, con dâu thành phố, mẹ chồng quê mùa, rất nhanh đã lục đục.

Nói vài câu mới nhớ đến Ninh Hương ở đây, Hồng Đào liền thử hỏi Ninh Hương một câu: “A Hương, em có biết việc này không?”

Giọng nói Ninh Hương bình thản, nói: “Không quan tâm nên không biết.”

Hồng Đào thấy cô không có vấn đề gì, liền nói: “Ôi, nghe nói đêm giao thừa có cuộc cãi vã, suýt nữa thì động tay động chân, Giang Kiến Hải tức đến xanh cả mặt, anh ta bị bắt chọn giữa mẹ và vợ, lúc đó trong ngoài ức hiếp, cả nhà đêm giao thừa còn chưa kịp ăn cơm nữa. Từ đó đến năm mới, mỗi ngày đều gà bay chó sủa, một ngày sống yên ổn cũng không có, mỗi ngày khiến người ta chế giễu.”

Loading...