Sau khi Hồng Đào và mọi người rời đi, Ninh Hương mang những quả trứng gà vào nhà thuyền cất đi. Một rổ trứng gà này có giá trị rất đắt, bình thường nếu không ăn cũng có thể mang đi bán lấy tiền. Mang thứ này đi để nhờ người khác giúp đỡ, những người thợ thêu này coi như cũng có lòng.
Ninh Hương cũng không mang số trứng gà đi cất hết, mà còn để lại trong rổ một ít. Bình thường cô ăn cơm chung cùng với Vương Lệ Trân, cái gì hai người cũng đã nếm thử qua, bởi vì Vương Lệ Trân nuôi gà cho nên cô cũng đã từng ăn thử trứng gà của Vương Lệ Trân.
Ninh Hương cầm theo rổ đến nhà Vương Lệ Trân, đúng lúc bà ấy cũng đang nhóm lửa nấu cơm. Vì thế Ninh Hương để rổ trong nhà, ra giúp bà ấy cùng nhau làm cơm.
Hai người nấu cơm rất nhanh, rồi lại ngồi xuống bàn cùng nhau ăn cơm.
Vân Mộng Hạ Vũ
Vương Lệ Trân nhìn mấy quả trứng gà trong giỏ trúc, hỏi Ninh Hương: “Ở đâu vậy?”
Ninh Hương cười cười: “Kiếm được bằng tay nghề đấy ạ.”
Vương Lệ Trân không hiểu, dựa vào tay nghề để kiếm không phải chỉ là tiền thôi sao, sao lại còn kiếm được cả trứng gà? Chẳng lẽ bây giờ xưởng thêu bên kia sửa chính sách, không trả tiền công cho thợ thêu, lấy trứng để trả?
Thấy bà ấy không tin, Ninh Hương vừa cười vừa nói: “Các thợ thêu trong đại đội của chúng cháu đã gom lại ở nhà, sáng nay mọi người đã mang đến thuyền của cháu, nói là mời cháu đến phường thêu dạy họ thêu thắt lưng.”
Vương Lệ Trân nắm đôi đũa nhìn Ninh Hương: “Cháu đồng ý rồi sao?”
Ninh Hương rất thẳng thắn mà gật đầu: “Đồng ý rồi ạ.”
Vẻ mặt Vương Lệ Trân không có gìngạc nhiên, câu này không hỏi cũng biết, không đồng ý thì sao lại lấy trứng gà của người ta làm gì? Bà ấy cũng không hỏi Ninh Hương nguyên nhân, chỉ cảm thấy, cô so với trong tưởng tượng của bà ấy thì càng mạnh mẽ và chín chắn hơn.
Chính bà ấy mới là con rùa đen rụt cổ, sau khi bị người ta kỳ thị, khinh thường, trong lòng chỉ có tự ti, chỉ muốn tránh xa mọi người, ước gì thành bùn nhão chui vào trong hang, chứ không muốn hòa nhập với đám đông chút nào. Cho dù người ta không nhìn bà ấy bằng ánh mắt xem thường, thì bà cũng không có cách nào có thể thoải mái nói chuyện cùng với mọi người được. Luôn cảm thấy vừa nói chuyện cùng nhau xong quy người đi, người ta sẽ lập tức sau lưng bà nói những lời khó nghe.
Mà Ninh Hương nói không cần phải để ý, không phải là mạnh miệng, mà thật sự không thèm để ý. Cô cảm thấy bản thân không có vấn đề gì, cho nên không cần tự ti sợ bóng sợ gió, mặc kệ làm việc gì cũng phải sống thẳng lưng, cũng không quan tâm người khác nói cái gì.
Thật tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-112.html.]
Rất tốt.
Nhân tài như vậy mới có thể sống đúng cuộc sống mà mình mong muốn.
Ninh Hương không biết Vương Lệ Trân nghĩ cái gì, lại nói chuyện cùng bà ấy: “Bà, mấy ngày nữa cháu sẽ không đến đây được, cháu đoán họ phải học một thời gian, mỗi ngày cháu đều phải đến phường thêu. Đợi mọi người học xong, cháu lại đến giúp đỡ bà.”
Vương Lệ Trân cười cười: “Không sao đâu, cháu cứ bận việc của mình đi.”
Ninh Hương cơm nước xong bỏ trứng gà ra khỏi rổ, rồi cầm đồ đạc của mình cho vào cái rổ không đi đến phường thêu. Rổ là của nhà Hồng Đào, cô lấy trứng gà nhưng cũng không thể lấy cả rổ của người ta được.
Ninh Hương cầm theo cái khổ không đến xưởng thêu, quả là có rất nhiều thợ thêu đến đây. Tại vì mấy năm trước mọi người cùng nhau học nhưng không hiểu được, lấy nguyên liệu cũng không dám làm.
Nhìn thấy Ninh Hương đến, Hồng Đào cười một cái tiến lên tiếp đón: “A da, A Hương đến rồi, chị đã chuẩn bị khung mây sẵn cho em rồi, em mau đến đây, ngồi xuống đi.”
Tôn trọng và tán dương này, Ninh Hương đã sống hai đời mà vẫn chưa từng thử qua, nhưng trong lòng cô cũng không chông chênh. Cô xác định rõ, mấy người Hồng Đào đều là do không có nhiều tiền cho nên biết co biết duỗi.
Ninh Hương khách sáo cười cười, theo lời mời của Hồng Đào bước đến trước khung mây, dưới cái nhìn mất tự nhiên của các thợ thêu, đầu tiên cố định tấm vải bố lên trên khung mây. Sau đó mang những đồ vật linh tay dọn lên, chuẩn bị sẵn sàng làm việc.
Hồng Đào đứng bên cạnh cười nói: “A Hương, em thêu cho bọn chị xem trước được không?”
Ninh Hương gật gật đầu: “Được, tôi sẽ cố gắng thêu chậm một chút, mọi người nhìn kỹ, đợi lát nữa khi mọi người thêu, nếu còn chỗ nào chưa hiểu, bảo tôi là được, tôi sẽ dạy lại cho mọi người.”
Hồng Đào gật đầu như giã tỏi: “Được được.”
Ninh Hương bắt đầu gỡ tơ xỏ kim, kết quả vừa mới cầm kim thêu lên chuẩn bị thêu, chợt nghe bên cạnh không biết ai nói một câu: “Sao em lại tốt bụng như vậy chứ? Cầm tay dạy nhóm bọn chị, còn dạy từng bước từng bước một?”
Ninh Hương đang cầm kim thêu đột nhiên dừng lại một chút, lông mày Hồng Đào lập tức nhíu chặt lại, giơ tay đánh người thợ thêu đang nói chuyện kia, tức giận nói: “Ai da, cô không có não sao? Nếu cô không học, cô có thể đi.”