Trên mặt Hồng Đào nở nụ cười xấu hổ: “Các cô ấy dạy nhanh quá, dạy xong người đã đi ngay rồi, cách một thời gian dài như vậy, có chỗ bọn chị đã không nhớ nữa, giờ cầm nguyên liệu mà không biết phải bắt đầu làm như thế nào. Loại thắt lưng kimono này muốn xuất khẩu, vì thế nên tiền công so với lúc trước thêu các loại quần áo khác còn cao hơn một chút. Vì thêu cái thứ này, có người trong nhóm bọn chị còn phải chăm sóc tay mấy tháng nay rồi, nghĩ muốn kiếm thêm chút tiền trợ giúp chi phí trong nhà. Ninh Hương, em dạy giúp bọn chị có được không?”
Ninh Hương nhìn gương mặt Hồng Đào, lại nhìn mấy người phụ nữ thêu thùa đang đứng trên bờ kia một lượt, cuối cùng nhìn vào trong rổ trứng gà, cô nhìn chằm chằm trứng gà trầm mặc đến nửa ngày không lên tiếng.
Gương mặt Hồng Đào vẫn ngại ngùng, mềm giọng nói: “Lúc đó bọn chị khuyên em không nên kích động ly hôn, đó cũng là vì muốn tốt cho em mà, em đừng trách bọn chị nhé? Bọn chị không có bản lĩnh, cho rằng rời khỏi người đàn ông thì trời sẽ sập xuống. Nhưng Ninh Hương em có bản lĩnh, một mình cũng có thể sống một cuộc sống thật tốt, em cũng đừng chấp nhặt với mấy người như bọn chị được không?”
Ninh Hương không nhịn được đột nhiên nở nụ cười, lời này nửa thật nửa giả, đương nhiên cô nghe hiểu được. Vì để cô dạy thêu thắt lưng cho bọn họ, xem ra bọn họ cũng phải làm trái với lương tâm rồi. Rõ ràng suy nghĩ thật sự của mấy người đó là, người phụ nữ không ai thèm lấy thì đời này coi như bị phá huỷ, nhất là loại phụ nữ lấy chồng lần hai như cô, cả đời đều bị người ta xem thường, sao có thể sống tốt được. Chắc chắn bọn họ đều cảm thấy cô sống không hạnh phúc.
Có điều Hồng Đào nói cũng có một ít là sự thật, sau lưng bọn họ xem thường, mang thành kiến nhìn cô, nhưng khi đó bọn họ khuyên cô không nên ly hôn vì thật sự muốn tốt cho cô, đúng là lời thật lòng. Trong thâm tâm bọn họ đều cảm thấy người phụ nữ mà ly hôn sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, bị rất nhiều người kỳ thị. Nếu như có ai khuyên cô mau chóng ly hôn thì đó mới là người có ý định hại người đấy.
Ninh Hương đưa mắt nhìn về phía Hồng Đào, thở một hơi nói: “Được, vậy trứng gà này em sẽ nhận, đợi lát nữa em đi tới xưởng thêu tìm mọi người. Trong đại đội có thợ thêu nào còn chưa biết, cũng gọi lại đây luôn đi, mọi người muốn học thì cùng nhau học, em đều sẽ dạy.”
Nghe cô nói như thế, tất cả mấy người phụ nữ trên bờ đều vui mừng, Hồng Đào cười đến vô cùng vui vẻ, hai mắt đã sắp híp lại thành một đường. Chị ấy khéo nhất là ăn nói, lúc này lại đang khen ngợi Ninh Hương: “Ninh Hương, em thực sự là tốt quá mà!”
Ninh Hương làm việc này không phải vì muốn bọn họ khen ngợi mình. Cô không cần phải nhọc lòng để được những người này tán thành hay khen ngợi, cũng không có tấm lòng Thánh Mẫu muốn cho bọn họ kiếm được nhiều tiền, đương nhiên cũng không phải vì rổ trứng gà mới được nhặt từ trong ổ gà ra của bọn họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-111.html.]
Còn có một nguyên nhân khác, nói ra có lẽ hơi hão huyền một chút.
Ninh Hương không dám nói tay nghề mình giỏi đến đâu, nhưng từ trong đáy lòng cô thật sự yêu thích thêu thùa.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bao nhiêu tay nghề truyền thống dân gian của Trung Quốc bởi vì quá trình truyền bá bị rạn vỡ mà biến mất trong làn sóng thời gian và lịch sử, khiến cho mọi người đều cảm thấy đau lòng và tiếc nuối. Những thứ khác cô không thể cứu vớt được, chỉ hy vọng nghề thêu có thể vĩnh viễn được truyền lại và tiếp tục phát triển.
Tuy rằng hiện tại Ninh Hương chỉ là một thợ thêu không biết tên ở nông thôn, nhưng cô cũng là thợ thêu nhỏ có chút lý tưởng cá nhân. Lại nói, sức mạnh dù nhỏ nhưng cũng có giá trị của nó, có một phần ánh sáng thì phát một phần ánh sáng, cô hi vọng có thể đem giá trị này phát huy ra ngoài.
Thêu thùa là của quốc gia, của cả dân tộc chứ không phải của riêng ai. Chỉ khi nào có càng nhiều người cùng tham gia, càng nhiều người học được những tay nghề truyền thống cổ xưa của Trung Quốc thì mới có thể đem những nghệ thuật này truyền bá được từ đời này sang đời khác.
Bây giờ cô chỉ dạy Hồng Đào và những thợ thêu thôn Điềm Thuỷ, những thợ thêu này sẽ tiếp tục dạy cho con gái, cháu gái bọn họ. Như vậy thêu thùa mới có thể truyền lại từ thế hệ này sang thế hệ khác.
Bằng không sau này khi xã hội phát triển, rất nhiều người trẻ tuổi đọc sách biết chữ kiến thức càng nhiều, nhưng trong lòng lại xốc nổi xem thường những tay nghề truyền thống này. Họ cảm thấy những món đồ này vừa tốn sức lại dư thừa, không muốn đụng chạm tiếp xúc với những tay nghề truyền thống dân gian, dần dần chúng sẽ thật sự bị thất truyền.
Người sống, có một chút lý tưởng, một vài chuyện để theo đuổi, cho dù chỉ có chính mình hiểu, cũng sẽ càng hạnh phúc và phong phú hơn một chút.
Ít nhất, trên phương diện tinh thần của mình vĩnh viễn sẽ không cằn cỗi trống vắng.