Cùng lúc đó, vài người hàng xóm gần đấy đều đã tụ tập sang đây xem trò vui từ sớm, có người còn đang đưa tay ra cố gắng kéo Lý Quế Mai dậy, nói đủ lời khuyên nhủ bà ta. Kết quả Lý Quế Mai nhất định không chịu đứng dậy, tiếp tục ngồi đó kêu gào, trong miệng còn mắng đủ lời khó nghe.
Nói gì mà chính mình tự dưng tới cửa, đã không làm được cái gì, tính khí còn lớn, nói cô ta vài câu thì cô ta tỏ thái độ. Bà ta trải qua bao nhiêu cô con dâu, ai mà chẳng phải tôn trọng cung kính bà ta, chưa từng thấy cái loại không biết phân biệt lớn nhỏ như vậy!
Lại còn con gái trong thành phố, sợ rằng lớn lên trong kênh rạch cống rãnh trong thành phố thì có.
Còn có tri thức hiểu lễ nghĩa có nội hàm, chỉ sợ cô ta đem những gì đọc được trong sách cho vào bụng chó hết rồi!
Đối mặt với cảnh tượng này, Giang Kiến Hải một câu cũng không nói ra được, đầu óc anh ta đột nhiên đau đớn như phát nổ, ngay lập tức có cảm giác tràn đầy máu.
Đời này của anh ta sẽ không c.h.ế.t ở tuổi tráng niên chứ?
Hẳn là sẽ không đâu?
Đúng là nghiệp chướng mà!
***
Sau khi đại đội Cam Hà truyền ra chuyện Giang Kiến Hải lấy vợ ba là một cô gái ở thành thị, rất nhanh thôn Điềm Thuỷ cũng đã nghe được chuyện này. Người thôn Điềm Thuỷ quan tâm tới chuyện này không vì lý do gì khác, chỉ vì Ninh Hương và Giang Kiến Hải ly hôn.
Mà Ninh Hương đối với việc Giang Kiến Hải cưới vợ lần ba hay lần bốn thì đều không có hứng thú, cô cũng không đi ra ngoài nghe ngóng, ngẫu nhiên nghe người ta nói chuyện phiếm một hai câu cũng xem như chưa hề nghe thấy gì, coi như Giang Kiến Hải không liên quan gì tới mình.
Cô và Vương Lệ Trân cùng nhau vui vẻ trải qua giao thừa, bởi vì không có họ hàng thân thích cần phải đi nên trong mấy ngày Tết âm lịch hai người đều ở chung một chỗ, không có chuyện gì thì đi ra ngoài nhìn ngó linh tinh, tìm chút chuyện vui vẻ để làm.
Đương nhiên, mấy chuyện đọc sách, ôn tập học thuộc lòng hay luyện chữ thì dù ăn Tết Ninh Hương cũng không ngừng nghỉ.
Sau Tết, trạm thêu ngoài công xã có thêm nguyên liệu mới, chính là loại thắt lưng kimono năm ngoái trạm trưởng Trần nói. Ninh Hương lại đi trạm thêu lấy nguyên liệu mang về, tiếp tục vùi đầu vào làm đồ thêu, nhân tiện chăm chỉ luyện tập tay nghề của mình, tích góp chút tiền trong tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-110.html.]
Bởi vì có Vương Lệ Trân hướng dẫn, hiện tại Ninh Hương làm đồ thêu cũng không cần phải đi tới xưởng thêu ngoài đại đội nữa. Hàng ngày buổi sáng cô rửa mặt xong sẽ đi tới nhà Vương Lệ Trân, hai người cùng nhau ăn cơm, sau đó dưới sự chỉ bảo của bà ấy làm nghề thêu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hôm nay cũng không khác gì mọi khi, buổi sáng Ninh Hương vừa rửa mặt xong, rời thuyền chuẩn bị đi tới nhà Vương Lệ Trân. Kết quả cô vừa mới ra khỏi nhà thuyền, đã nhìn thấy một đám người phụ nữ đang đứng trên bờ, tất cả đều là thợ thêu thôn Điềm Thuỷ.
Ninh Hương đứng trên boong thuyền ngây người mất một lúc, nửa ngày không nhúc nhích.
Tình huống gì vậy, những người này tới đây làm gì?
Trong lúc Ninh Hương còn đang ngây người, Hồng Đào đã dẫn đầu cười nói: “Ninh Hương, bọn chị tới thăm em.”
Nụ cười ân cần cùng với giọng điệu khách sáo này. . . . . .
Ninh Hương yên lặng ngẩng đầu lên, nheo mắt lại đứa mắt nhìn lên bầu trời phía tây.
Hồng Đào dường như rất thông minh, chị ấy tiếp tục cười nói: “Ninh Hương, mặt trời cũng không mọc ở phía tây đâu, bọn chị tới thăm em mà, còn mang cho em một rổ trứng gà đây. Số trứng này ngày hôm qua vừa mới nhặt từ trong ổ ra, rất ngon đó.”
Ninh Hương quay đầu lại, cô nheo mắt lại nhìn Hồng Đào, lại nhìn mấy người phụ nữ thêu thùa kia một lát, trong đầu vẫn đầy dấu chấm hỏi.
Những người này không phải vẫn luôn xem thường cô, coi cô như một trò cười điển hình, vẫn mong chờ đến ngày cô khóc lóc hối hận ư? Ngày hôm nay trong người bọn họ lại trúng tà gì, mang theo nhiều trứng gà như vậy đến tìm mình, cười nói vô cùng bất thường.
Hồng Đào không chờ Ninh Hương phỏng đoán ra mục đích bọn họ đến đã đại diện cho nhóm thợ thêu chủ động ra trận. Chị ấy cầm theo rổ trứng cười híp mắt trực tiếp bước lên thuyền, đem rổ trứng nhét vào trong tay Ninh Hương, cầm tay cô nói: “Ninh Hương, chị cũng không vòng vo với em nữa. Nghe thợ thủ công ngoài công xã xuống nói, thắt lưng kimono kia em học được rất tốt, em có thể dạy bọn chị được không?”
À. . . . . .
Vô sự bất đăng tam bảo điện.(1)
(1)Tam bảo điện là điện thờ Phật, người có việc cầu thì sẽ tới khấn bái. Trong câu ý là không có chuyện sẽ không tới cửa, nếu đã tới cửa, tức là có việc muốn nhờ.
Đuôi lông mày Ninh Hương khẽ nhếch lên: “Tháng mười một năm ngoái không phải thợ thủ công đã xuống dạy rồi sao?”