Giang Kiến Hải hút xong điếu t.h.u.ố.c lá trong miệng, tàn thuốc bị anh ta vo lại dập tắt ở trong bếp, thở hắt ra một hơi rồi đứng dậy trở về phòng. Anh ta vén chăn lên tiếp tục nằm xuống, kéo Lưu Doanh ôm vào trong lồng ngực, nhẹ nhàng dỗ dành: “Chúng ta vất vả phá vỡ bao nhiêu rào cản thế tục mới được kết hôn với nhau, mình hòa thuận sinh sống thật tốt không được sao? Khi đó mẹ của anh gần bốn mươi tuổi mới sinh ra anh, hiện tại tuổi bà kỳ thực đã lớn rồi, nói không chừng ngày nào đó sẽ.. . . . . Chúng ta hiếu thảo thật tốt với bà ấy, ha?”
Lưu Doanh cũng không phải người tức giận thì quên hết tất cả, vốn dĩ lúc đó giữa cô ta và Giang Kiến Hải cũng không phải tình cảm thuần khiết, trong lòng cô ta còn có mục đích khác. Giờ nhìn Giang Kiến Hải nhận sai trước, lại dịu dàng xuống nước dỗ dành cô ta, còn cho cô ta bậc thang thì tất nhiên Lưu Doanh phải đi xuống.
Cô ta xoay người đối diện với Giang Kiến Hải, dựa vào trong lồng n.g.ự.c của anh ta: “Vậy anh đối xử tốt với em một chút.”
Giang Kiến Hải nói: “Em là người vợ mà anh trăm cay nghìn đắng cưới về, anh không tốt với em thì còn tốt với ai?”
Hai người cứ như vậy tiêu tan mâu thuẫn lúc trước, lại hòa hợp như lúc ban đầu, ôm nhau ngủ.
Kết quả hoà thuận được một đêm với non nửa ngày, Lưu Doanh và Lý Quế Mai lại mặt thẳng mặt cãi nhau rồi.
Bởi vì giao thừa nên buổi sáng Giang Kiến Hải chỉ huy Giang Ngạn và Giang Nguyên dán xong câu đối trong nhà thì bèn đi ra ngoài la cà. Làng trên có rất nhiều bạn thân của Giang Kiến Hải, hơn nữa anh ta đi chỗ nào cũng đều có người khách sáo gọi một tiếng: “Xưởng trưởng Giang”, khiến anh ta cảm thấy lúc đó đi ra ngoài lang thang đúng là tốt nhất.
Người ta ra ngoài phấn đấu vì cái gì chứ?
Vì muốn một ngày nào đó áo gấm về nhà, để tất cả những người già trong thôn nhìn mà đầy hâm mộ!
Kết quả nào ngờ anh ta mới đi ra ngoài nở mày nở mặt chưa được một lúc, khi Giang Kiến Hải đang được mọi người vây quanh nói chuyện anh ta cưới được vợ trong thành phố, nói tới mặt mày Giang Kiến Hải đỏ lên thì chợt thấy đôi chân ngắn của Giang Hân đang chạy từng bước tới, con bé thở hổn hển sốt ruột nói với anh ta: “Cha, mẹ mới. . . . . .mẹ mới. . . . . . mẹ mới với bà đánh nhau rồi!”
“! ! !”
Nghe con bé nói như thế, Giang Kiến Hải vội “soạt” một cái đứng dậy từ trên ghế. Bị nhiều người bên cạnh nhìn sang, anh ta vội vàng che giấu đi lúng túng trong lòng, gượng cười nói một câu: “Mọi người cứ ngồi tán gẫu nhé, tôi đi về nhà trước xem thế nào.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-109.html.]
Dẫn Giang Hân đi xa, anh ta lại nói Giang Hân: “Có chuyện gì lớn, gọi cha ra rồi nói không được sao? Mày chạy đến trước mặt người ta kêu gào cái gì? Cha mày là người sĩ diện, người ta lại nói lời dèm pha.”
Giang Hân nghe vậy thì nửa hiểu nửa không, đáp: “Vậy lần sau con không như vậy nữa.”
Còn có lần sau?
Cảm tạ trời cao nhưng đừng có lần sau nữa!
Mà Giang Kiến Hải nói Giang Hân như vậy cũng là có căn cứ. Anh ta vừa dẫn Giang Hân rời đi, những người vốn đang ngồi nói chuyện phiếm với anh ta đã lập tức bắt đầu lén lút bàn luận. Còn có thể nói được chuyện gì, có điều không biết lấy vợ trong thành phố có tốt hay không, nhưng chắc chắn không phải là người dễ bị bắt nạt.
Cô vợ trong thành phố không phải người dễ bị bắt nạt, nhưng tính tình Lý Quế Mai lại là người thích bắt bẻ người khác nhất. Trong nhà cưới hai, ba cô con dâu, bà ta chỉ ước gì đều đạp mỗi người bọn họ ở dưới chân, cũng đừng gọi bà ta là mẹ, phải gọi bà ta là tổ tông bà ta mới hài lòng.
Bọn họ nói: “Mấy người nhà họ Giang này, chỉ sợ về sau ngày nào cũng có trò hay để xem.”
Người đó vừa nói dứt lời, lại có người đề nghị: “Này có chuyện hay sao lại không đi xem? Chúng ta đi xem một lúc chứ nhỉ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Đúng vậy, cuối năm, có chuyện hay mà sao không tới xem? Những người khác phản ứng lại, vội vàng cùng nhau kéo tới nhà họ Giang xem trò vui.
Như vậy, Giang Kiến Hải có thể diện hay sĩ diện nữa cũng vô dụng. Trong nhà mẹ chồng và nàng dâu không hòa hợp, lại không thể không cho người ta tới xem trò vui được, anh ta cũng không ngăn nổi miệng lưỡi người khác, chỉ có thể nhanh chóng đi về xử lý vấn đề trong nhà mình.
Sau đó lúc Giang Kiến Hải dẫn Giang Hân về đến nhà, vừa nhìn qua chỉ thấy trong nhà hoàn toàn mất hết dáng vẻ của một ngôi nhà. Trên mặt đất quần áo giày vứt khắp nơi, thậm chí còn có cả bát đĩa. Đây đúng là một mớ hỗn độn, đến bãi đổ rác cũng không bừa bãi như thế này.
Không chỉ lộn xộn, Lưu Doanh còn đang đứng ở bên cạnh viền mắt đỏ bừng hít hít mũi, vẻ mặt tủi thân rồi lại cố gắng tỏ ra vẻ mạnh mẽ. Mà Lý Quế Mai thì lại trực tiếp ngồi dưới đất, gào khóc đến mức kinh thiên động địa, quỷ thần còn sợ.