Thổi tắt đèn nằm xuống giường, Giang Nguyên quay đầu qua hỏi nhỏ Giang Ngạn: “Anh, anh cảm thấy người mẹ kế thành phố như thế nào?”
Giang Ngạn chép miệng một cái, thở dài một hơi: “Nói thế nào nhỉ...”
Nó vẫn chưa nói thì Giang Nguyên đã tiếp tục: “Em cảm thấy cô ta không tốt bằng Ninh A Hương, nhìn thì đúng là rất khách sáo, cứ không ngừng cười tít mắt nhưng đều là cười giả, rõ ràng cô ta rất chê bai chúng ta, nhìn một cái là em đã nhận ra rồi, cô ta không thích mình.”
Giang Ngạn cũng có cái cảm giác này, mặc dù tuổi tác của chúng còn nhỏ nhưng không phải là đồ ngốc, ai đối với chúng thích thật lòng hay là giả khách sáo, ít nhiều gì chúng cũng có thể cảm nhận ra được một chút.
Giang Ngạn không nói gì cả, Giang Nguyên lại nói: “Cô ta cao thật đấy, cao gần bằng cha luôn, người cũng rất vạm vỡ, anh nói có khi nào cô ta đánh chúng ta không? Người ta hay nói mẹ kế không có ai là người tốt cả, cô ta sẽ không hành hạ chúng ta chứ?”
Thật ra Lưu Doanh không phải mập cũng không phải vạm vỡ mà chỉ đơn giản là khung xương to. Chỉ là Giang Nguyên lấy cô ta so sánh với Ninh Hương nên cảm thấy cô ta vừa cao vừa vạm vỡ thôi, bởi vì trông cô ta đúng là cao to hơn Ninh Hương rất nhiều.
Thật ra Giang Ngạn cũng cảm thấy cô ta có tính uy h.i.ế.p hơn Ninh Hương rất nhiều, Ninh Hương trông nhỏ bé yếu ớt, tính cách cũng mềm mỏng, bình thường nói chuyện cứ nhẹ nhàng dịu dàng, còn bà mẹ kế này thì có vẻ hoàn toàn trái ngược, đến giọng nói cũng lớn tiếng ồn ào.
Nhưng mà Giang Ngạn không tin cô ta dám ra tay đánh chúng, vì thế đã lên tiếng nói: “Có cha ở đây mà, cô ta dám!”
Nhưng mà Giang Nguyên vẫn thở dài: “Lẽ ra khi cha nói sẽ đưa mẹ kế thành phố về nhà, em vẫn còn khá mong chờ đấy, mong đợi suốt nửa năm, bây giờ đưa về rồi thì em vẫn muốn Ninh A Hương làm mẹ kế hôn, càng so sánh càng cảm thấy A Hương thật sự đặc biệt tốt.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Giang Ngạn nằm trong chăn đá thằng bé một cái: “Cô ta không cần chúng ta nữa, lần nào gặp chúng ta cũng nói những lời rất khó nghe, kỳ dị quái lạ khiến chúng ta không có đường lui thì tốt chỗ nào chứ? Em đừng nhắc đến cô ta nữa, mẹ kế thành phố cũng khá tốt, khi nói ra rất nở mày nở mặt đấy.”
Giang Nguyên vẫn rất lo lắng: “Haiz...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-107.html.]
Mặt mũi lại không thể ăn được.
Trong căn phòng khác của nhà họ Giang.
Giang Kiến Hải tắm rửa xong liền ngồi xuống bên cạnh giường và xoa xoa tay lật tấm chăn lên chui vào giường ngủ.
Bởi vì anh ta quay trở về nên hai hôm trước Lý Quế Mai đã thay mới tấm chăn, ban ngày mới vừa mang phơi nắng xong, trên đó tràn đầy hương vị của ánh nắng mặt trời, đây là nơi duy nhất khiến Lưu Doanh cảm thấy có vẻ sạch sẽ nhất trong cái căn nhà này.
Giang Kiến Hải leo lên giường nằm xuống, tháo mắt kính ra đặt ở cái tủ bên cạnh rồi hỏi Lưu Doanh: “Em ngủ chưa?”
Ngủ cái đầu, Lưu Doanh kinh tởm đến mức hoàn toàn ngủ không được nhưng cô ta nằm nghiêng về một phía, không trả lời câu hỏi của Giang Kiến Hải.
Giang Kiến Hải nghiêng người qua nhìn cô ta, đặt tay lên vai, kết quả vừa đặt lên đã bị Lưu Doanh hất ra. Lưu Doanh hất tay anh ta ra, quấn chăn lại, rồi lại xịt vào trong một chút.
Có vô tâm hơn nữa thì lúc này cũng có thể nhận ra cô ta đang tức giận rồi.
Giang Kiến Hải cũng rất có tính kiên nhẫn nên nhỏ nhẹ hỏi cô ta: “Em làm sao thế? Không phải nói mệt muốn đi ngủ nên không muốn nghe máy thu âm với mọi người sao?”
Lưu Doanh vẫn rất tức giận, cô ta chỉ muốn giữ mặt mũi cho Giang Kiến Hải trước mặt Lý Quế Mai thôi nhưng lúc riêng tư thì không cần thiết nữa, vả lại hai người họ yêu đương tự do tiến đến hôn nhân, Giang Kiến Hải thật sự thích cô ta nên cô ta có cảm xúc tất nhiên cũng không thể cứ chịu đựng.
Lẽ ra ban đầu còn muốn cô ta ngày mai sẽ giúp đỡ dọn dẹp nhà cửa, để cô ta biểu hiện tốt lấy lòng mẹ anh ta, cô ta tuy cảm thấy bực mình nhưng thấy Giang Kiến Hải dỗ dành nên đã cố chịu đựng. Kết quả lúc sau khi ăn cơm lại chịu đựng, ăn xong cơm lại bị ép buộc rửa chén càng khiến cô ta tức giận hơn, khi rửa chén nghe thấy cả gia đình họ cười nói vui vẻ thì càng tức c.h.ế.t đi được.
Chịu đựng một lúc cô ta liền ngồi dậy nhìn Giang Kiến Hải nói bằng giọng nhỏ nhẹ nhưng khá bực mình: “Đây là lần đầu tiên em đến nhà anh, có khách đến nhà chẳng phải sẽ phải dọn nhà sạch sẽ trước đó sao? Dựa vào đâu em vừa đến liền bảo em phải giúp đỡ dọn dẹp nhà cửa? Mới bữa cơm đầu tiên dựa vào cái gì bảo em đi rửa chén?”