Vòng quay thời đại quay một vòng thì toàn bộ đều là người bình thường cả.
Vả lại dưới sự khiêu khích của cô ta, Giang Kiến Hải đã thích cô ta, cô ta hoàn toàn không cần giống như nhân vật nữ chính A Hương lại đến tấn công người đàn ông này, khiến người đàn ông này chấp nhận mình, cô ta cũng không biết đã hạnh phúc hơn nhân vật nữ chính vốn dĩ biết bao nhiêu lần.
Việc tiếp theo cô ta phải làm chính là khiến Giang Ngạn, Giang Nguyên và Giang Hân chấp nhận cô ta, như thế là được rồi. So với việc mỗi ngày phải cực khổ vùi đầu làm việc trong băng chuyền ở trong xưởng thì việc chăm sóc ba đứa con đơn giản hơn rất nhiều.
Chỉ cần thu phục được Giang Ngạn, Giang Nguyên và Giang Hân thì cô ta có thể hưởng thụ hạnh phúc vô tận suốt cả cuộc đời!
Bởi vì muốn hưởng thụ cuộc đời hạnh phúc vô tận, cô ta lại dùng đũa gắp thức ăn nhét vào miệng và chịu đựng cảm giác kinh tởm nuốt ực xuống.
Lý Quế Mai nhìn cô ta như thế, khóe mắt vô cùng đắc ý, trong lòng vẫn là câu nói đó… đấu với tôi sao, cô vẫn còn thiếu bảy tám cái chân nữa! Con trai do tôi sinh ra thì không thể nào nghiêng về phía một người ngoài được!
Vân Mộng Hạ Vũ
Cũng bởi vì cái việc nhỏ nhặt trên bàn ăn mà đến chén đũa sau bữa cơm Lý Quế Mai cũng không thèm dọn dẹp nữa mà chỉ nhìn Lưu Doanh thôi, đứa con dâu này lần đầu tiên đến nhà, bà ta cần phải dằn mặt đến cùng, nếu không sau này chắc chắn sẽ leo lên đầu bà ta ngồi!
Lưu Doanh thật sự cũng là lần đầu tiên trải qua việc đến nhà người ta phải giúp người ta rửa chén, cô ta vẫn tưởng mình là một vị khách thôi, dù sao cũng là lần gặp mặt đầu tiên nhưng chỉ có cô ta tưởng mình là khách thôi, còn người ta đã xem cô ta là ‘người một nhà' rồi.
Tất nhiên Giang Kiến Hải cũng nhìn thấy rõ ý định của Lý Quế Mai, khi thấy Lưu Doanh ăn cơm xong muốn đứng dậy đã trực tiếp dùng tay đụng cô ta một cái và gọi lại: “Mẹ anh đã làm mệt cả ngày rồi, Doanh Doanh, em hãy rửa chén đi, để mẹ nghỉ ngơi một chút.”
Lưu Doanh nhìn về phía Giang Kiến Hải: “???”
Giang Kiến Hải vẫn dùng biểu cảm đó cho cô ta ánh mắt hãy biểu hiện tốt một chút, để lại ấn tượng tốt cho mẹ của anh ta.
Vừa rồi khi ăn cơm đã chuẩn bị tâm lý một thời gian rất dài, khó khăn lắm mới ăn xong bữa cơm, lại nghe nói đến câu này, nhìn thấy sắc mặt của Giang Kiến Hải, trong lòng Lưu Doanh bỗng chốc muốn chửi thề— biểu hiện cái cha anh đấy! Cô ta là người lần đầu đến nhà đó! Cô ta là khách có được không? Có ai bảo khách đến nhà lần đầu tiên đi rửa chén hay không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-106.html.]
Nhưng mà trong lòng cô ta mặc dù đang gào thét bùng nổ nhưng trên khuôn mặt cũng không hề biểu hiện ra, cô ta lại một lần nữa mở lòng mình ra và hít một hơi thật sâu nén cơn giận lại, sau đó cắn răng dọn dẹp chén đũa mang đi rửa.
Trên đường đến lẽ ra cô ta đã tính toán xong xuôi hết rồi, khi đến nhà họ Giang nhất định sẽ chung sống thật tốt với mẹ chồng, xem bà ta như mẹ ruột và từ từ bồi dưỡng tình cảm với bà ta, trở thành một gia đình yêu thương lẫn nhau.
Bây giờ cô ta chỉ muốn nói… con mẹ nó mà yêu thương lẫn nhau! Người gì thế này! Rõ ràng là đang muốn dằn mặt cô ta mà!
Bởi vì rất khó chịu nên tất nhiên cô ta không có ý định giống như lúc đến muốn trò chuyện bồi dưỡng tình cảm với Lý Quế Mai, cho dù muốn nói cũng nghe không hiểu, trò chuyện cái m.ô.n.g ấy, sau khi rửa chén xong liền trực tiếp trở về phòng và chán nản không ra ngoài nữa.
Giang Kiến Hải còn vào trong gọi cô ta ra: “Doanh Doanh, ra ngoài nghe máy thu âm này?”
Lưu Doanh nằm trên giường không muốn nhúc nhích mà chỉ nói: “Em ngồi cả hai ngày xe, lại chuyển qua ngồi thuyền một thời gian dài nên thật sự rất mệt mỏi, em không muốn nghe.”
Giang Kiến Hải còn tưởng cô ta thật sự rất mệt mỏi nên trực tiếp lên tiếng căn dặn: “Thế em hãy tắm rửa nghỉ ngơi sớm nhé.”
Lưu Doanh: “...”
Lưu Doanh không ngủ cũng không đi ra ngoài mà chỉ nằm đó nghe người nhà họ Giang hào hứng cùng nhau ngồi nghe máy thu âm, Giang Kiến Hải có nửa năm cũng không trở về nhà nên họ có rất nhiều chuyện muốn nói, cả gia đình cứ lẩm ba lẩm bẩm không biết nên nói cái gì.
Nghe đến mức khiến người ta tức giận vô cùng, Lưu Doanh nghiêng người qua và hít thở sâu nhiều lần.
Cả gia đình nhà họ Giang nói chuyện với nhau mệt rồi liền ai về phòng nấy đi ngủ.
Bởi vì có mẹ kế nên Giang Hân cũng không còn ngủ cùng với Giang Kiến Hải nữa mà ngoan ngoãn đến ngủ với Lý Quế Mai. Giang Ngạn và Giang Nguyên tất nhiên ngủ trong phòng của mình, ngủ chung một giường nửa đêm tranh giành mền với nhau.