Không chỉ không đáng yêu... hai thằng nhóc kia... bộ dạng còn cực kỳ hung dữ.
Nhưng Lưu Doanh vẫn phải miễn cưỡng cười: “Chào mọi người.”
Giang Kiến Hải đương nhiên không cảm thấy nhà mình có vấn đề gì, trong suy nghĩ của anh ta, lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó, người anh ta lấy sao có thể khinh thường ghét bỏ mẹ và mấy đứa nhỏ được. Hơn nữa, lúc trước Lưu Doanh còn nói rất nhiều lời rộng lượng.
Anh ta vẫn chìm đắm trong hạnh phúc vì cưới được vợ mới về, dẫn theo Lưu Doanh vào trong nhà, nói trong nhà rất ấm áp.
Kết quả Lưu Doanh vừa mới cùng anh vào trong nhà, lập tức nhíu mày. Cô ta biết phải kìm nén, nhưng cố gắng chịu đựng được hai giây là bỏ cuộc, nâng tay che kín mũi, lông mày nhíu lại.
Đương nhiên Giang Kiến Hải cũng ngửi thấy trong phòng có mùi gì, nhưng anh ta là do Lý Quế Mai nuôi lớn, từ nhỏ đã quen với nhiều chuyện, đương nhiên không thể khinh thường mẹ ruột mình được, cho nên lúc anh ta lấy Lưu Doanh bịt mũi nhíu mày, lập tức lấy tay khẽ vỗ lên cánh tay cô ta một cái, ý là để cô ta không nên làm như vậy.
Lưu Doanh đương nhiên có thể hiểu được ý của anh ta, vì để giữ vững nguyên tắc làm người căn bản, cô ta chịu đựng bỏ tay xuống, đồng thời giãn mày ra, sau đó quay đầu cười nói: “Mẹ, con và Kiến Hải mang cho mẹ rất nhiều đồ ăn ngon. Còn có Giang Ngạn, Giang Nguyên, Giang Hân, các con đều có phần đấy.”
Nói xong cô ta bỏ vali trong tay xuống mở khóa ra, bên trong có rất nhiều đồ ăn mang từ Tô Thành về, có hàng trăm cái bánh hoa quả, bánh mật đường, còn có bánh quy xốp, bánh hoa mai cùng với bánh đồng tiền vuông.
Giang Ngạn, Giang Nguyên cùng Giang Hân nhìn thấy rất phấn khích, miệng thèm đến chảy nước miếng ròng ròng.
Lý Quế Mai không dễ kích động như vậy, cười cười nói: “Còn chưa làm gì, sao đã gọi mẹ rồi?”
Lý Quế Mai nói tiếng địa phương, Lưu Doanh là người ngoài, một chữ cũng không hiểu. Cô ta mở to hai mắt, nhìn về phía Giang Kiến Hải hỏi: “Cái gì?”
Giang Kiến Hải còn chưa kịp giải thích, Giang Ngạn ở bên cạnh đã nói bằng giọng phổ thông rất chuẩn, giải thích: “Bà nội tôi nói, cô với cha còn chưa tổ chức, sao cô có thể gọi bà ấy là mẹ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-103.html.]
Lưu Doanh nghe xong lời này, mặt bỗng đỏ lên.
Giang Kiến Hải ở bên cạnh giải thích: “Mẹ, lần này chúng con đã thống nhất sẽ không tổ chức nữa. Con đã kết hôn ba lần rồi. Làm sao con có thể tổ chức được nữa? Chúng con đã lĩnh giấy kết hôn, gọi mẹ cũng không có vấn đề gì cả.”
Lý Quế mai nghe xong gật đầu: “Được được được, cũng tiết kiệm được ít tiền.”
Lưu Doanh nghe không hiểu Lý Quế Mai đang nói gì, tự nhiên cũng không có chút hứng thú nào.
Người một nhà ở cùng nhau nói qua nói lại một hồi, phần lớn Lưu Doanh đều chẳng hiểu gì, bởi vì năm người cùng một nhà bọn họ nói tiếng địa phương, một người nghe như cô ta không hiểu được, cô ta lại càng không thể nói, vì thế chỉ đứng một bên không lên tiếng.
Nói một lúc, Lý Quế Mai đi chuẩn bị cơm chiều.
Giang Kính Hải cùng Lưu Doanh mang hành lý vào trong phòng, vào phòng rồi, Lưu Doanh thấp giọng nói một câu: “Trong phòng nhà anh có mùi gì vậy?” Cảm giác như có mùi gì thôi thối lẫn trong không khí, rất khó ngửi.
Giang Kiến Hải vỗ bả vai cô ta nói: “Người già là như vậy, em đừng thể biểu hiện ra trước mặt mẹ. Hôm nay nghỉ ngơi một đêm đi, ngày mai em ra giúp đỡ mẹ anh, dọn dẹp rồi sửa sang lại một chút, không phải được rồi sao?”
Nghe thấy vậy, Lưu Doanh theo bản năng trợn tròn mắt: “Sao lại bảo em giúp…”
Nói xong bắt gặp ánh mắt của Giang Kiến Hải, cô ta lại nuốt những lời vừa rồi vào bụng.
Im lặng một lúc, cô ta thay giọng nói: “Vậy còn anh?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Giang Kiến Hải nói: “Anh đi làm quá mệt mỏi, khó khăn lắm mới về được nhà, phải để anh nghỉ ngơi thật tốt, ngoan nha. Em vừa mới bước vào nhà chúng ta, giúp mẹ anh làm việc, biểu hiện thật tốt, bà ấy mới thích em, sau này ở cùng mới vui vẻ, không phải sao? Vừa rồi trên đường đi không phải em đã nói, mẹ anh chính là mẹ em sao?”
Chỉ là lời nói ngoài miệng thôi mà…Trong lòng Lưu Doanh đột nhiên buồn chán, cho dù trước khi đến đã chuẩn bị thật kỹ, giờ phút này cô ta vẫn cảm thấy không thoải mái. Chẳng qua là thái độ của Giang Kiến Hải rất tốt, nói chuyện lại biết dỗ dành cô ta, cô ta đành nuốt ấm ức xuống.