Ninh Hương lấy ra một số tiền, góp lại với Vương Lệ Trân, cùng nhau đi mua đồ cho ngày Tết. Quả thật cô không quan tâm ai trả nhiều ai trả ít, cô chỉ dựa vào kỹ năng thêu thùa mà Vương Lệ Trân dạy cô để kiếm sống, nếu sau này Vương Lệ Trân không thể nuôi được lợn nữa, cô sẽ lấy tiền lương ra đưa cho bà.
Cho đến bây giờ cô cũng không phải là một người ích kỷ, cho dù đời trước bị tổn thương sâu sắc như vậy,thì đời này cũng không phải người cực đoan, đối với mọi người không hề có sự đề phòng nào. Chỉ cần người này xứng đáng, cô sẽ sẵn lòng ở cạnh người ta.
Sau khi về đến nhà, Ninh Hương cũng không để mấy người nhà họ Giang trong lòng, vẫn chăm chú làm đồ ăn cho lễ Tết.
Cô lấy hoa quế phơi khô được bảo quản dưới cái nắng mùa thu ra, lại lấy gạo nếp, gạo tẻ cùng đường trắng, đầu tiên làm bánh mật đường hoa quế. Bánh mật đường hoa quế là món ăn các cô nhất định phải ăn vào lễ mừng năm mới, nhà nào cũng biết làm.
Vương Lệ Trân biết Ninh Hương không thích người khác nhắc đến người nhà họ Giang, cho nên bà cũng không tò mò mà nhiều lời, chỉ cùng Ninh Hương ăn cơm. Đứng làm một bên, bà khen Ninh Hương: “A Hương, cháu thật sự rất giỏi đó.”
Người khác làm chỉ cần ra hình dạng với có thể ăn ngon miệng là được, mà cô không giống vậy, cô làm cái gì cũng rất chỉn chu tỉ mỉ, hương vị thơm ngon mềm dẻo ngon miệng, hơn nữa hình dạng cũng rất đẹp, mang ra bán cũng rất được.
Ninh Hương cũng không khiêm tốn, cười nói: “Ngoại trừ biết thêu thùa ra, làm đồ ăn là sở trường số hai của cháu đấy.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Vốn dĩ khi sinh ra trời đã cho cô năng khiếu, nhưng bởi vì kiếp trước còn phải hầu hạ Giang Kiến Hải, sau đó dành nửa cuộc đời để suy nghĩ về cái ăn. Chỉ cần Giang Kiến Hải muốn ăn cái gì, cô đều phải làm, hơn nữa phải làm cho đẹp mắt thì ăn mới ngon.
Không phải khiêm tốn, tay nghề của cô có thể so với rất nhiều đầu bếp lớn khác.
Cô vẫn nói Giang Kiến Hải ở trước mặt cô giống như hoàng đế, lời này không chút nói quá nào. Kiếp trước, Giang Kiến Hải trước mặt người khác như thế nào thì cô không biết, nhưng ở trước mặt cô thì phải giống như hoàng đế.
Nước rửa chân cũng phải bê đến tận chân, rửa chân xong thì chìa ra cho Ninh Hương, để cô lau khô chân cho anh ta, còn giúp anh ta cắt móng tay móng chân. Có đôi khi nằm lì ở nhà không chịu đứng dậy, phải để Ninh Hương mang cơm đến tận giường anh ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-101.html.]
Một câu cũng không phàn nàn anh ta, mà cho dù có phàn nàn, anh ta cũng chỉ mở miệng nói: “Tôi cực nhọc, vất vả ra ngoài kiếm tiền nuôi cái gia đình này, cô có biết tôi đi làm mệt thế nào không? Cái nhà này đều là do tôi nuôi, không có tôi mấy người chỉ còn đường ăn không khí, tôi về đến nhà còn không thể hưởng thụ một chút sao?”
Anh cứ hưởng thụ đi, đời này hưởng thụ cho c.h.ế.t anh!
...
Kiếp trước Giang Kiến Hải được hưởng thụ cuộc sống “Làm hoàng đế” cả đời, đời này trước đêm giao thừa một ngày, dẫn theo người vợ mới mà anh ta vô cùng vừa ý về đại đội Cam Hà.
Anh ta cưới người vợ thứ ba, vô cùng hợp ý anh ta, thứ nhất là tốt nghiệp trung học như anh ta muốn, thứ hai là phụ nữ thành phố hàng thật giá thật. Bộ dạng cũng rất xinh đẹp, nói chuyện cũng không có thô tục như nông dân.
Tóm lại là, người phụ nữ này dường như sinh ra là để dành cho anh ta.
Chỉ có phụ nữ như vậy, mới xứng đôi với anh ta.
Người phụ nữ này tên là Lưu Doanh, sau khi tốt nghiệp trung học, cô ta ra ngoại thành làm ở công trường hai năm, sau đó trở về thành phố làm công nhân. Năm nay Giang Kiến Hải đi nhà máy để học khảo sát, vận mệnh sắp xếp cho hai người họ quen biết nhau.
Giang Kiến Hải kết hôn cùng Ninh Hương không lâu thì chuyển ra khỏi thị trấn, bởi vì chán ghét Ninh Hương, cho nên hơn nửa năm nay cũng chưa về. Mãi cho đến trước Trung thu nhận được điện thoại báo nên mới về, sau khi về thì ly hôn.
Thực ra trước khi trở về vào ngày Trung thu, Giang Kiến Hải đã thân thiết hơn với Lưu Doanh. Hai người mới gặp đã thân rất ăn ý, ở cùng một chỗ tán ngẫu cũng đều là chuyện tình yêu nam nữ, thơ ca, Giang Kiến Hải mê gà đẻ trứng hơn củi, gạo, dầu, mỡ.
Đây mới là người phụ nữ mà anh ta dành cả đời để tìm kiếm, có học thức lại hiểu lễ nghĩa, nho nhã, lịch sự. Kết hôn với người phụ nữ như vậy, cả đời này của anh ta mới có thể coi là hoàn hảo, không còn gì để nuối tiếc.
Đương nhiên là vì Lưu Doanh xuất hiện, cũng là một trong những lý do khiến anh ta trở về vào Trung thu, nghe thấy Ninh Hương ầm ĩ đòi ly hôn, anh ta không thèm do dự mà đồng ý luôn. Lúc đó anh ta cho rằng anh ta có thể cưới được Lưu Doanh rồi.