Những đứa trẻ khác đang nhìn thấy, ngay lập tức chảy nước miếng ròng ròng.
"Đậu xanh, tôi thèm sắp c.h.ế.t luôn rồi, Mao Mao cậu chia cho tôi một miếng với được không?" Có đứa trẻ vừa lau nước miếng vừa nói, cặp mắt nhìn que cay dường như phát sáng.
Nếu không vì nhìn thấy còn có người lớn đang ở gần đó thì chắc đã định lao tới vồ lấy luôn rồi.
"Được thôi." Thấy cá đã mắc câu, Mao Mao cong cong môi, dĩ nhiên đồng ý.
Mặc dù đúng là chỉ có một chút xíu, nhưng đứa trẻ kia nhận được que cay thì vui mừng khôn xiết, vội vã bỏ vào miệng.
Thứ này không ăn thì không sao, vừa ăn xong, cậu nhóc liền lộ ra biểu cảm say mê giống hệt như Mao Mao.
Ôi mẹ ơi, cái thứ gọi là que cay này ngon quá đi mất.
Thấy thế, đám trẻ lập tức trở nên sôi nổi, nhao nhao bắt chước theo, hoàn toàn quên mất trước kia mình từng cô lập xa lánh hai anh em nhà người ta ra sao.
Bọn họ quên được, nhưng Mao Mao lại không thể quên.
"Vậy các cậu thử cầu xin tôi và em gái xem?" Cậu từ trên cao nhìn xuống, dò hỏi.
"Cầu xin cậu đấy, cho chúng tôi nếm thử với!"
"Đúng vậy đúng vậy, về sau chúng tôi hứa sẽ không chê cười các cậu nữa"
"Mao Mao, anh trai tốt, Nhuyễn Nhuyễn, em gái tốt, xin hai người mà"
Để có thể ăn được que cay, bọn trẻ nào còn bận tâm đến sĩ diện bên trong nữa, lập tức van nài.
"Thế cũng được" Mao Mao lúc này mới giống như miễn cưỡng lắm, lấy ra một ít que cay nữa.
Lũ trẻ vừa cầm que cay trên tay, lập tức nhét ngay vào miệng.
Sau đó đồng tử trong tức khắc đã chấn động!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-ga-cho-mot-chang-vang-chan-chinh/chuong-97.html.]
Ồ! Thứ này thật sự ngon quá!
Ngay cả bánh bông lan cũng không bì được, đường mạch nha cũng không sánh bằng!
Thấy mọi người đều rất thích que cay, Mao Mao và em gái liếc nhau một cái, hai khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt cùng lộ ra vẻ vui mừng.
Quả nhiên, không một ai có thể cưỡng lại sức hấp dẫn mê người của que cay.
Chỉ cần nếm thử, sau này nhất định sẽ nhớ mãi không quên.
DTV
Đến lúc đó cũng không sợ mọi người không tìm tới họ để đổi que cay nữa rồi.
"Cái đó... Mao Mao Nhuyễn Nhuyễn à, có thể cho cô một cái không?" Lúc này, một người thiếu phụ tham ăn đã nhìn ngó lúc lâu rốt cuộc vẫn không nhịn được bèn hỏi.
Nhưng vừa nghĩ đến việc bản thân đã già đầu thế này rồi mà còn đi xin ăn của đám con nít, cô ta lại bỗng nhiên đỏ mặt, lập tức sửa lời nói: "Khụ khụ khụ, cô muốn hỏi là, các cháu mua cái đó ở đâu, ở đại đội xã mua bán sao, hay là ở công xã? "
"Đều không phải ạ." Hai anh em cùng nhau lắc đầu, nói với người đó: "Là chị dâu nhà cháu tự làm Là vậy ư...
Nghe thấy thế, thiếu phụ kia tự nhiên lại hơi tiếc nuối.
Vốn dĩ cô ta còn đang định đi mua một ít về để ăn cho đỡ thèm, nhưng bây giờ thì làm sao mà mua được?
Nhìn số que cay hấp dẫn kia, cô ta vẫn không nỡ cứ bỏ cuộc như vậy, bèn nói tiếp: "Các cháu xem thế này có được không, dì có kẹo ở đây, đổi với các cháu nhé, được chứ?"
Nói xong, cô ta liền vội vàng từ trong túi lấy ra hai viên kẹo sữa Thỏ Trắng Nhỏ ra vẻ mình thật sự không lừa bọn chúng.
"Đương nhiên là được" Hai anh em liếc nhìn nhau, sau đó trực tiếp đưa cho cô một thanh cay.
Đừng nói là cho kẹo, mặc dù có không cho gì đi chăng nữa thì hai đứa nhóc vẫn sẽ đưa que cay để quảng cáo.
"Tại sao các cậu lại cho cô ấy nhiều thế hả?" Lúc này, đứa trẻ vừa rồi chỉ lấy được một mẩu que cay dài bằng ngón tay lập tức bất mãn kêu lên.
Mao Mao bật cười: "Cô ấy đổi kẹo với bọn tôi, còn các cậu chỉ ăn không, hai việc đó có giống nhau chút nào đâu chứ?"