Ngoại trừ Cố Nghiên ra, ai nấy cũng đều hốt hoảng như nhìn thấy ma, nhất là Trình Kính Tùng đã vội nghển cổ nhìn ngó xung quanh giống như sợ bị ai nghe được.
"Chị dâu, chị muốn làm kinh doanh sao ạ?" Mao Mao nhỏ giọng hỏi.
So với một đứa trẻ như Mao Mao, Nhị Ni càng biết rõ mức độ nghiêm trọng của việc này.
Cô ấy hoảng sợ tới mức ngay cả que cay trong tay cũng không còn thấy thơm ngon nữa, không đợi Cố Nghiên nói tiếp đã vội vã khuyên nhủ: "Chị, chị đừng làm chuyện dại dột như thế, hiện tại không thể buôn bán được, nếu chị đi bán ở chợ đen thì còn tệ hơn nữa."
Nếu như bị bắt được, đến lúc đó ít là khiển trách, nhiều là ngồi tù đó!
"Tất nhiên không phải việc buôn bán." Cố Nghiên lắc đầu phủ nhận, sau đó lại chậm rãi bổ sung: "Chỉ là muốn cùng bà con đồng hương chia sẻ một món ăn ngon thôi, chị cũng không thu tiền, chỉ lấy vật đổi vật, đến lúc đó ai có thể truy ra tội của chị chứ?"
DTV
Việc lấy vật đổi vật này cho dù là ở thành phố hay nông thôn, cũng giống với chuyện mang lương thực trong nhà tới xã mua bán đổi tiền, đều không thể kiểm soát được.
Còn đối với chợ đen, cô vốn là biên tập viên của hạng mục tuyên truyền, không thể biết luật mà phạm luật được.
Đến lúc đó không chỉ có cô mất mặt, cả đại đội và công xã cũng sẽ đều mất mặt theo cô.
Không cần thiết phải làm vậy, muộn nhất sau một năm nữa là sẽ được tự do buôn bán rồi.
Vốn dĩ cô nghĩ đến chiêu này thực chất cũng chỉ vì muốn có thể bảo đảm nguồn sống cơ bản cho giai đoạn trước mắt mà thôi.
“... Hóa ra là như vậy!" Nhị Ni líu lưỡi, thật sự quá bội phục chị họ mình.
Nghe những lời quang minh chính đại như thế... Ôi chao, quả là rất xuất sắc! Cực kỳ xuất sắc!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-ga-cho-mot-chang-vang-chan-chinh/chuong-95.html.]
"Tuy rằng việc này nghi là đang lợi dụng sơ hở, nhưng cũng không phải không thể." Sau khi Cố Nhị Ni cẩn thận suy nghĩ một chút thì thấy quả thật không có gì là không ổn, liền lập tức thay đổi giọng điệu, bắt đầu đồng ý.
Dù sao bây giờ kinh tế nhà chị Nghiên cũng đang khó khăn, nếu không nghĩ ra giải pháp nào thì gia đình này làm sao có thể kiếm sống, cũng không thể chỉ dựa vào một mình anh rể ngày ngày lên núi thử vận may chứ?
"Mọi người cảm thấy thế nào?" Cố Nghiên lại nhìn sang ba anh em Trình Kính Tùng.
Mặc dù cô đã quyết định xong xuôi nhưng hiện tại họ đã là người một nhà, cô đương nhiên cũng muốn nghe qua ý kiến của họ.
"Chỉ cần không phải là việc nguy hiểm, Nghiên Nghiên em muốn làm gì cũng được." Đương nhiên Trình Kính Tùng ủng hộ vô điều kiện.
Tất nhiên, anh cũng sẽ không dựa vào cô để nuôi gia đình, sau này mỗi ngày anh vẫn phải tiếp tục lao động, nếu cần đi lên núi thì vẫn sẽ lên núi.
"Chúng em cũng vậy" Mao Mao và Nhuyễn Nhuyễn lập tức giơ tay lên.
Hai đứa và anh trai đều có suy nghĩ giống nhau, chỉ cần chị dâu không gặp bất kỳ nguy hiểm gì là được.
"Được." Cố Nghiên gật gật đầu sau đó lại tươi cười nhìn hai đứa nhỏ, nói ra kế hoạch quảng cáo của mình: "Các em nhỏ, vậy đến lúc đó các em hãy đi chào hàng món que cay này của chúng ta một chút nhé."
"Thật ra việc này rất đơn giản thôi, chỉ cần mang theo một ít que cay đi tìm bạn bè của hai em, chia sẻ với các bạn là được."
Que cay của cô được làm từ bột nguyên chất và đậu nành, của nhà tự làm tự bán, không có bất kỳ chất phụ gia nào, hơn nữa hương vị cũng không quá cay nồng, trẻ em bình thường đều có thể yên tâm ăn, hoàn toàn không cần lo lắng về vấn đề sức khỏe.
"Dạ? Chia sẻ ấy ạ? Tại sao lại phải cho bọn họ ăn không chứ! Như vậy thì lỗ vốn quá!" Nghe vậy, Mao Mao và Nhuyễn Nhuyễn đều lộ ra bộ dạng tiếc của.
Hừ, chúng không hề muốn làm vậy chút nào.
Phải biết rằng từ trước đến nay, mỗi khi đám bạn có thứ gì tốt đẹp đều chưa từng nghĩ tới hai anh em nhà họ, thậm chí có lúc còn cố tình nổi lòng tham với họ.