"Đúng vậy đúng vậy, bé Nhuyễn phải nghe lời nhé!" Cố Nhị Ni cũng lên tiếng khuyên nhủ.
Đương nhiên Nhuyễn Nhuyễn biết rõ rằng chị dâu muốn tốt cho cô bé, nhưng que cay thật sự quá ngon, chỉ ăn một miếng thì ai mà chịu được chứ!
Thấy dáng vẻ đáng thương của cô nhóc như thể đang rưng rưng chực khóc, Cố Nghiên lại an ủi: "Nhuyễn Nhuyễn ngoan, chờ lần sau chị sẽ cho em ăn thật nhiều đậu hũ khô với khoai tây chiên."
"Nói lời giữ lời đấy nhé chị dâu!" Nghe vậy sắc mặt Nhuyễn Nhuyễn vốn đang ủ dột đã lập tức sáng bừng trở lại.
Mặc dù không biết những thứ đó là gì, dù vậy một khi chị dâu đã ra tay thì chắc chắn sẽ là món ngon rồi.
"Muốn ngoắc ngoắc tay nữa cơ." Cô bé vội đưa bàn tay nhỏ ra.
"Được, ngoắc ngoắc tay nào" Cố Nghiên cưng chiều nắm lấy tay cô bé.
Trình Kính Tùng vừa đẩy cửa bước vào đã nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người đang quây quần ngồi quanh bàn ăn, thưởng thức một món ăn hình thanh que vàng vàng đỏ đỏ, cũng chính là thứ mà họ nhắc tới nãy giờ.
"Về rồi đấy à!" Cố Nghiên nghe thấy tiếng động, vừa ngẩng đầu lên liền chạm mắt anh, cô lập tức cười tít mắt vẫy vẫy tay với anh: "Nhanh tới đây cùng ăn que cay đi, để em làm mỳ mang ra.
"Nghiên Nghiên, cứ để anh lấy cho." Trình Kính Tùng sao nỡ để cô làm việc được, sau khi để rau dại trong tay xuống, anh liền bước đến chỗ nồi mì.
Cố Nghiên khịt mũi: "Anh có thể nấu ngon hơn em sao?"
"Việc này thì.." Trình Kính Tùng nặng nề ngồi thụp xuống, gãi gãi đầu, không dám nói gì nữa.
Thậm chí tay nghề của các chị dâu đã ngâm mình trong nhà bếp suốt mấy chục năm so với Nghiên Nghiên còn kém hơn, chứ đừng nói đến bản thân anh quanh năm chỉ biết trồng trọt.
"Anh rể, anh đừng có chấp nhặt với chị A Nghiên nữa, mau tới đây ăn que cay đi, nếu không ăn nhanh bọn em sẽ càn quét hết sạch trước đấy" Cố Nhị Ni thân thiết như trước chào hỏi.
"Nhị Ni đấy à." Trình Kính Tùng chào cô xong thì ánh mắt đã dừng lại trên đĩa que cay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-ga-cho-mot-chang-vang-chan-chinh/chuong-94.html.]
Thanh que đỏ chót kia thấm đẫm lớp dầu vàng rực óng ánh, thêm lớp bột ớt đẹp để diễm lệ, tất cả kết hợp cùng nhau tỏa ra hương thơm mê đắm khiến người ta cả đời chẳng thể nào quên được.
Anh nuốt nước bọt, nhanh chóng giơ tay nhón lấy.
Vừa mới đưa vào trong miệng, đầu lưỡi trong nháy mắt đã bị hương vị vừa hấp dẫn ngọt ngào vừa tê tê cay cay xâm chiếm, vị giác ngay lập tức bị thu phục hoàn toàn khiến anh không nhịn được mà cũng gia nhập vào đội ngũ phát cuồng vì que cay.
Ăn ngon quá!
Thật sự ăn rất ngon miệng!
"Ôi ôi! Anh cả ơi! Anh có thể ăn từ từ thôi được không ạ!" Mao Mao nhìn thấy anh trai mình lấy hết que này đến que khác, không nhịn được mà kêu lên thảm thiết giống như đang bị hành hạ rất kinh khủng vậy.
"Anh rể, anh ăn tốt thật đó!" Cố Nhị Ni cũng đồng thời kháng nghị.
Hức hức hức, sớm biết như vậy cô ấy đã ăn thêm mấy que nữa rồi mới gọi anh rể tới ăn.
Nhuyễn Nhuyễn hai tay ôm má, cổ vũ họ: "Anh hai, dì họ, hai người mau tăng tốc nhanh lên, đừng để thua anh cả đó nhé. "
"Đừng vội đừng vội, lát nữa chị còn có thể làm thêm nữa mà." Thấy ba người bọn họ tranh nhau, Cố Nghiên đang ở phía dưới không nhịn được, tươi cười quay đầu lại nói thêm vào.
"Nghiên Nghiên/Chị dâu/Chị à, tốt nhất không nên làm vậy đâu, cuộc sống tốt đẹp như này thì sao có thể sống qua ngày được chứ." Nghe thế, mấy người Trình Kính Tùng vội vàng đồng thanh nói.
"Đúng vậy, chị dâu, cứ chờ đến Tết rồi hãy ăn đi ạ." Nhuyễn Nhuyễn còn bổ sung thêm.
DTV
Cố Nghiên vừa múc mì ra vừa nói: "Thật ra chị muốn làm que cay cũng không hoàn toàn là để mọi người ăn đâu, mà chị còn muốn trông cậy vào thứ này để kiếm tiền nữa"
Cô vừa dứt lời, căn nhà bếp bỗng nhiên im ắng.