Sống Lại Một Đời, Gả Cho Một Chàng Vàng Chân Chính - Chương 87

Cập nhật lúc: 2025-04-28 14:00:34
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhưng mà sự ấm áp này cũng không kéo dài được bao lâu.

Vừa mới cơm nước xong xuôi, đã nghe thấy giọng nói của một người đàn ông trung niên truyền đến từ ngoài sân.

"Trình Kính Tùng, thằng nhóc mày có ở nhà không!" Giọng nói của ông ta rất lớn.

Cố Nghiên vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy một nam một nữ đi từ ngoài sân vào, bọn họ hẳn là một cặp vợ chồng.

“Sao bọn họ lại ở đây?” Nhìn thấy hai người đó, Mao Mao cùng Nhuyễn Nhuyễn giống như bị hoảng sợ, vội vàng nép vào nhau, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.

Năm đó, bọn họ trực tiếp dọn sạch nhà cửa của bọn nó đi, còn đập phá rất nhiều thứ.

Dù đã trôi qua rất lâu, nhưng ký ức cũ này với hai đứa trẻ vẫn như còn mới.

"Bác trai bác gái?" Trình Kính Tùng cũng sững sờ, sau đó vội vàng mời: "Mau vào nhà đi ạ."

Tất nhiên hai người thực sự không phải là bác trai bác gái của bọn họ, đó chỉ là một cái xưng hô lịch sự mà thôi.

“Vào nhà thì thôi đi, hôm nay chúng tao tới tìm mày, chính là muốn mày trả tiền đây. Vừa mới lên tiếng là người đàn ông Phùng Tam, đang đứng ở trong sân lạnh lùng nói.

Tuy rằng tiền là do ba mẹ anh thiếu nợ, nhưng ba nợ con trả, đấy là đạo lý hiển nhiên, c.h.ế.t rồi cũng không thể xóa sạch hết nợ, anh chính là tờ giấy nợ rõ ràng.

Liên quan đến khoản nợ của nhà họ Trình, Cố Nghiên cũng biết, trước khi kết hôn Trình Kính Tùng đã thú nhận với cô, lúc trước ba mẹ anh đã vay hai trăm đồng để chữa bệnh cho Nhuyễn Nhuyễn, chỉ có điều là tiền lãi cứ tăng lên, bây giờ đã là hai trăm năm mươi đồng.

DTV

Lúc đó anh còn bảo cô suy nghĩ kỹ lại, nếu cô không chấp nhận được, anh cũng sẽ không trách cô đổi ý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-ga-cho-mot-chang-vang-chan-chinh/chuong-87.html.]

Nhưng làm sao cô có thể đổi ý, chỉ là hai trăm đồng, chuyện chả lớn bao nhiêu.

“Bây giờ còn chưa tới hạn mà?” Nghe thấy vậy, Trình Kính Tùng không khỏi nhíu mày.

Năm đó bọn họ đã nói rõ ràng, mỗi năm sẽ trả lại cho bọn họ hai lần, một lần vào vụ thu hoạch hè, một lần là vào cuối năm, bây giờ còn hai tháng nữa mới đến cuối năm.

Nhưng bây giờ lại đến sớm hơn như vậy.

“Trong nhà có việc cần dùng tiền gấp không được à?” Vợ Phùng Tam tiếp lời, giọng điệu rất chợ búa, giọng nói trách móc cự lớn, như thể sợ hàng xóm xung quanh không nghe thấy.

"Được, được, nhưng mà bây giờ cháu thật sự không có tiền, tình hình kinh tế rất khó khăn, không thì hai bác thư thả cho cháu mấy ngày!" Tuy rằng bọn họ thất hứa trước, nhưng Trình Kính Tùng cũng cảm thấy áy náy, liên tục nhận lỗi.

Vợ Phùng Tam không khỏi cười lạnh một tiếng: "Mày mà có khó khăn cái gì, còn có tiền cưới vợ, chẳng lẽ không có tiền trả nợ à?"

"Ờ, sao tao lại quên mất, vợ mày cứ như con ngốc thích dính lấy mày ý, cũng không biết ham muốn cái gì của mày!" Lúc đang nói chuyện, trong đôi mắt nhỏ hình tam giác ngược của bà ta tràn đầy sự khinh bỉ. không hiểu sao lại có người kết hôn với loại người này.

Nếu là con gái của bà ta, bà ta sẽ không thể không đánh chết.

"Tất nhiên là do ham muốn vẻ ngoài đẹp đẽ của anh ấy, ham muốn anh ấy khỏe khoắn, ham muốn anh ấy có tiềm lực." Cố Nghiên đặt hai đứa nhỏ trong lòng xuống, bình tĩnh đi tới, tự mình nói cho bà ta biết mình có mưu đồ gì.

Vốn dĩ thiếu nợ thì trả nợ là điều đương nhiên, bọn họ đến gây sự cũng là điều dễ hiểu, nhưng quái gở mỉa mai người khác, Cố Nghiên lập tức sẽ không chiều theo bọn họ.

“Không giống như một số người, người đàn ông do mình chọn đúng thật là không có từ nào diễn tả được.” Cô khẽ nói thêm.

Vẻ ngoài của Phùng Tam vốn dĩ trông đã không được đẹp, bây giờ lại có nét cao ráo mạnh mẽ của Trình Kính Tùng tôn lên, trông càng lộ vẻ lén lút thậm thụt hơn.

Loading...