Từng bị đứa con riêng nuôi nấng ngần ấy năm bỏ rơi, nhưng không ngờ đến bây giờ sẽ có một đứa cháu rể không cùng huyết thống sẽ nguyện ý thu nhận bà ấy.
Bà ấy sao mà có thể không cảm động được chứ?
Chỉ là!
“Ầy, một bà già như ta cũng không đến phiền hai đứa làm gì, đợi khi nào sinh con, cháu sẽ sang giúp hai đứa chăm.” Cố Nghiên đang lau nước mắt cho bà cụ, đột nhiên nghe thấy những lời này, tay cô bỗng nhiên run lên, chiếc khăn cũng theo đó rớt xuống.
Mặt anh thậm chí còn đỏ đến mức rối tinh rối mù hơn nữa.
Cái... cái gì mà con với cái chứ.
“Khụ khụ!” Trình Kính Tùng một mặt đỏ bừng, nhưng thời khắc này đáy lòng trở nên vô cùng bình yên, anh thật sự có thể cưới được cô nương mà mình yêu rồi!
Không ai có thể cản trở được nữa!
Trong khoảnh khắc, Trình Kính Tùng như thể có được cả thế giới, sốt ruột nóng lòng mà nói: “Vậy thì bà ơi, cháu về chuẩn bị trước nhé"
Anh phải nhanh chóng đến đội sản xuất làm thêm nhiều việc hơn, ít nhất ngày đầu tiên a Nghiên gả cho anh có thể ăn được thịt.
“Đi đi” Bà nội Cố gật đầu.
Cố Nghiên tự mình tiễn anh ra cửa sân: “Đi chậm thôi, mưa xong đường trơn lắm."
Mỗi khi cô nói chuyện với anh, thanh âm đều không nhịn được trở nên mềm mại, điều này khiến mỗi bước chân của Trình Kính Tùng trở nên lâng lâng, như thể anh có thể bay đi bất cứ lúc nào vậy.
“Yên tâm yên tâm!” Trình Kính Tùng đáp lời, rồi lại giục cô:”Nghiên Nghiên em mau vào đi, bên ngoài này trời lạnh lắm."
DTV
“Được rồi.” Cố Nghiên tuy nói vậy, nhưng vẫn đứng đợi đến lúc bóng anh khuất dạng rồi mới quay lưng bước vào trong nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-ga-cho-mot-chang-vang-chan-chinh/chuong-73.html.]
Cô ngửa mặt nhìn lên bầu trời quang đãng, nụ cười từ khoé miệng dần lan ra.
Kiếp này, cô sẽ không dẫm lên vết xe đổ nữa, sẽ cùng với Trình Kính Tùng sống một cuộc sống tốt, hạnh phúc.
Tin tức sắp kết hôn của Cố Nghiên và Trình Kính Tùng được truyền ra đã nhanh chóng chiếm lĩnh bảng hot search của tổ sản xuất, trở thành tâm điểm bàn tán của mọi người.
“Bà nội A Nghiên à, chúc mừng bà, sắp phải gả cháu gái rồi.” Những người đến hỏi kẹo cưới, cười đến híp mắt chúc mừng.
“Bà nội A Nghiên, cháu rể của bà thật đẹp trai không gì để nói nha, mười dặm tám thôn xung quanh đây cũng nó tuấn tú nhất"
Tuy là điều kiện của Trình Kính Tùng không tốt, nhưng cũng không phải cháu gái bọn họ gả qua đó, hiện giờ hỉ sự người ta sắp đến, đương nhiên ai cũng sẽ chọn lời dễ nghe để nói.
“Đúng rồi bà nội A Nghiên à, lần này nhà bà có song hỷ nha, cháu gái lớn Cố Nguyệt của bà cũng mồng hai tháng sau kết hôn đó.” Có người lên tiếng nói.
Nghe vậy, Cố Nghiên không khỏi nhướng mày, điều này khác với kiếp trước của cô.
Cô ta đã từng sau một tháng hơn mới phải gả đi.
Chẳng qua cô đã nhanh chóng hiểu ra bọn họ cố ý chọn cùng một ngày, để mọi người nhận thấy được sự chênh lệch của người mà hai chị em sắp phải gả đi.
Chỉ để làm cô xấu hổ.
“Ồ?” Đương nhiên bà nội Cố hiểu được tâm tư ác ý của bọn họ, lập tức lạnh nhạt trả lời: “Ra là có chuyện này, vậy cũng liên quan gì tôi, làm sao mà tính song hỷ gì đó, tôi chỉ có một đứa cháu gái là Cố Nghiên!"
Lời nhắc nhở âm dương quái khí này đã lập tức khiến mọi người nhận ra Cố Nguyệt thế mà lại không thông báo cho bà nội Cố.
Tuy nói là nhà chú hai không qua lại với bà cụ nữa, nhưng Cổ Nguyệt cũng như Cố Nghiên vậy, được một tay bà nội nuôi đến lớn, đối xử với cô ta cũng vô cùng tốt.
Còn bây giờ thật là vô lương tâm.
Cố Nguyệt thế mà lại không thèm quan tâm đến việc thông báo cho bà cụ, với xuất thân này của cô ta, kể cả ngày nay có chung sống hoà thuận, cô cũng không muốn dính dáng một tí gì với cô ta cả.