“Không cần  bà nội, ở nhà cũng   đồ gì của cháu,  cần  thu dọn.” Cố Nghiên lắc .
Trong chiếc ba lô cô đeo  vai, sớm  mang theo những thứ nên mang .
DTV
Cô   bước  ngôi nhà m.á.u lạnh  nửa bước.
“Được,  bà nội đưa cháu về nhà.” Bà nội Cố nắm tay Cố Nghiên, mỗi nếp gấp đều tràn đầy tình yêu thương, như thể sẽ tràn  bất cứ lúc nào, giọng  thậm chí còn vang dội  lực hơn.
Điều  trực tiếp lấp đầy cảm giác an  của Cố Nghiên.
“Bà, Nghiên Nghiên, cháu tiễn hai . Nhìn thấy hai bà cháu sắp rời , Trình Kính Tùng  bên cạnh lập tức bước lên,  bên cạnh họ, bảo vệ họ như  bảo vệ hoa .
Cố Nghiên ngẩng đầu  ,   lập tức lên tiếng, mà  bà nội bên cạnh, ngón tay  nũng tựa như thoáng qua cổ tay áo của bà .
Cô đương nhiên  dành nhiều thời gian cho  hơn, chỉ là trưởng bối đang ở  mặt, đương nhiên   sự đồng ý của trưởng bối  mới .
“Cháu, đúng lúc bà cũng  lời   với cháu,  cùng  thôi. Bà nội Cố  đứa cháu gái hai má như nụ hoa e thẹn,   thể  hiểu ám thị của cô.
“Lớn lên   trai, là một  trai ,  hiểu chuyện  lịch sự.” Bà nội Cố  chỉ khen Trình Kính Tùng, còn mượn nó để trả lời ai đó: “Không giống với một  , một lời cũng  , nghĩ  năm đó  bằng  nuôi một con ch.ó còn hơn!"
Dù  chỉ đích danh, nhưng ai mà   lời  là  ba Cố.
Mọi  liền  ồ lên.
Nếu tin đồn  danh sách thì chuyện hai  em nhà họ Cố vạch rõ quan hệ với   kế chắc chắn  thể xếp  top năm.
Lúc đó, họ    nhiều điều bịa đặt vu oan bà , chỉ lo bà   kết án  đủ nặng, thật là nham hiểm đến tột cùng.
Bị    chằm chằm bằng ánh mắt lên án,  mặt ba Cố lập tức nóng bừng, vội vàng tiến lên: “Mẹ, con cũng tiễn ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-ga-cho-mot-chang-vang-chan-chinh/chuong-69.html.]
“Vẫn là kiểm điểm  bản  ,   cũng đừng gọi  là  nữa,  cũng  sinh  ,    thể là   !” Bà nội Cố  lạnh một tiếng.
Lời  quen thuộc , kiến mặt ba Cố càng đỏ hơn, giống như  vả mấy cái  miệng .
Đương nhiên, Lão Nhị Cổ ở trong đám  cũng .
Bởi vì lời , là năm đó chính miệng họ  --bà  sinh  chúng , bà    thể là  chúng  , bà chính là  đàn bà hồi hám, là sự tồn tại của sự lợi dụng,  như bà  chỗ nào xứng  .
Chỉ một câu  hời hợt như ,  mưu toan xóa bỏ gần ba mươi năm ơn dưỡng dục,  thể  là vô tâm đến tột cùng.
Cố Nghiên lập tức hừ một tiếng, dẫn bà nội bước  một cách hiên ngang.
Mặc dù bà nội Cố   sẽ ở trong chuồng trại, nhưng điều    nghĩa là sẽ ở cùng với lũ gia súc.
Mà là sống trong ngôi nhà gỗ cách đó trăm mét, tuy rằng căn nhà  tồi tàn  cũ nát, nhưng may mắn  nó vẫn  chắc chắn.
Bà nội Cố là  chịu khó cần mẫn, luôn quét tước khắp nơi kĩ càng sạch sẽ, phía  còn đào đất  một vườn rau nhỏ, trong đó còn  hai con gà đang “cục cục” mổ rau.
Nếu là  đây thì bà nội Cố chắc chắn đau lòng c.h.ế.t đám rau đó , nhưng giờ thì lòng  nào mà quan tâm nó nữa.
“A Nghiên,   con cứ yên tâm sống ở đây với bà nội. Bà nội Cố kéo tay cháu gái, nuông chiều vỗ nhè nhẹ lên tay cô, tinh thần cũng trở nên phấn chấn hẳn lên, cứ như một đứa trẻ   kẹo.
Nếu   mấy ngày gần đây cứ  ốm liên tục thì  sớm đón  sang ,    thể để cháu gái khổ cực như thế.
Cố Nghiên  dáng vẻ của bà, cuối cùng cũng hiểu thế nào gọi là đứa trẻ già, mà thật  thì điều  một chút cũng  tệ .
“Gà cục cục cục...” Không  từ khi nào, hai con gà  mù đó  chạy qua đây.