“Một sức lao động tốt mà bị cô hại thành như vậy, tôi nói cô biết, chuyện này không có hai nghìn tệ thì không xong đâu!” Bà lão cả giận nói.
Hai nghìn tệ!
Lúc nghe được con số kếch xù này, tất cả mọi người vây xem không khỏi trợn tròn mắt.
Phải biết, cả năm của họ cùng lắm chỉ mới kiếm được có một trăm tám mươi tệ.
Hai nghìn tệ, đủ nuôi họ hai mười năm!
Họ dám đòi thật!
“Không sai, nhanh bồi thường tiền đi, đừng lằng nhằng, không phải cô viết tuyên truyền sao, cô không phải không biết hại người phải bồi thường tiền đâu nhỉ!"
Đám thân thích không ngừng kêu la, mỗi người giương miệng to như bồn máu, như là hận không thể ăn tươi nuốt sống Cố Nghiên.
Nhóm xã viên vốn vây xem thấy dáng vẻ của họ, đều sợ tới mức không kìm được lui về sau mấy bước.
Ngay cả thím Cố và Cố Nguyệt mới nãy còn phách lối cũng âm thầm nuốt nước miếng.
Hung dữ quá rồi!
Nhưng Cố Nghiên vẫn mặt không đổi sắc.
“Tôi không có tiền. Đối mặt với công kích như bão táp của họ, cô chỉ lạnh nhạt ném ra ba chữ.
Nếu người bởi vì cô mà xảy ra chuyện thật, chính cô cũng sẽ nghĩ cách xoay sở tiền, cố gắng hết sức bồi thường đối phương.
Nhưng bây giờ.
Già trẻ nhà này nghe gió là mưa, chưa biết rõ ràng rốt cuộc có phải do thức ăn cô mới dẫn đến hay không đã tới lừa tiền trước.
Cô sẽ thuận theo bọn họ sao?
Hay là giống như đời trước hết lời ngon ngọt, khóc lóc cầu khẩn các kiểu, thậm chí còn bị ba mẹ cưỡng ép đè đầu gối xuống dập đầu nói xin lỗi đối phương?
“Cô nói không có tiền?” Lời này lập tức chọc đến lửa giận của người nhà họ Văn, người đàn ông dẫn đầu khiêng cuốc lên.
DTV
“Không muốn bồi thường tiền đúng không, được, vậy chúng tôi đến nhà cô lấy đồ nhà cô trả nợ, không lấy được thì chúng tôi đập!"
“Thực sự không được nữa thì bọn tôi chiếm nhà!"
Mặc dù trải qua giai đoạn phổ biến pháp luật, họ cũng biết không nên làm ra hành động này. Nhưng bây giờ bọn họ có lý, hại người bồi thường tiền là đạo lý hiển nhiên, thế nên họ sợ cái gì!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-ga-cho-mot-chang-vang-chan-chinh/chuong-61.html.]
“Mấy người dựa vào cái gì?"
Nghe xong câu này, ba Cố và Cố Đại Bảo vốn đang cười trên nỗi đau của người khác trốn trong đám người xem trò vui, cuối cùng không nhịn được mà nhảy ra ngoài.
“Ai gây họa thì người đó chịu trách nhiệm!” Ba Cố không muốn nhà mình thu nhập cục diện rối rắm bồi thường tiền vì nó.
Ai gây họa thì người đó nên chịu trách nhiệm chứ, phải không?
Dù Cố Nghiên đã sớm hoàn toàn thất vọng với người gọi là ba mẹ này, nhưng giờ nghe thấy những câu đó, cô vẫn không nhịn được mà cười lạnh.
Con trai bảo bối của ông ta đã từng gây ra không biết bao nhiêu tai họa, nếu không phải người làm chị là cô dọn dẹp khắp nơi cho cậu ta, cậu ta đã phải ngồi tù rất nhiều lần rồi.
Lúc đó ông ta nói thế nào?
Ông ta nói, Cố Nghiên, Đại Bảo là đàn ông duy nhất của đại phòng nhà họ Cố chúng ta, là em trai ruột chung huyết mạch với con, cũng là chỗ dựa sau này của con, nếu con không giúp nó, đại phòng chúng ta coi như đoạn hậu mất.
Thằng bé vẫn còn nhỏ chưa hiểu chuyện, phạm lỗi là rất bình thường, con làm chị cả nhất định phải giúp đỡ nó.
Hôm nay, đổi thành cô, lại bày ra vẻ mặt đó.
Đúng là tiêu chuẩn kép!
“Thế nên các người muốn tìm thì tìm Cố Nghiên đừng phát động đập phá nhà tôi!” Sợ họ nghe không lọt, ba Cố dậm chân nói lại lần nữa.
“Cố Nghiên không phải con gái mấy người sao, nhà các người chẳng lẽ không phải nhà cô ta?” Đối phương hỏi ngược lại.
Ba Cố không phản đối.
Nghiệt nữ như vậy, còn chả bằng không phải, ông ta hơi suy nghĩ, có thể đổi.
“Không phải à, nếu cô ta là con gái các người, vậy..
Đối phương đang muốn tiếp tục cướp đồ.
“Nếu tôi nói không phải thì sao!” Bỗng nhiên Cổ Nghiên run rẩy nói to.
Gì? Không phải?
Nhất thời, tất cả mọi người đều kinh ngạc, bao gồm cả nhóm người tới gây chuyện.
Chính ba Cố cũng sửng sốt.