Trình Kính Tùng không thể tự chủ nói, chờ sau khi nói xong mới phát hiện bản thân dùng từ hổ sói thế nào.
Mặt Cố Nghiên trong thời gian ngắn nhất đỏ ửng hồng lên.
“Có lẽ do do mùi sữa tắm đó.” Cô thẹn thùng nói, tiếp đó lại không biết nghĩ đến chuyện gì, nói thêm một câu: “Đúng rồi, anh Kính Tùng, em đã giúp anh lấy số của bác sĩ rồi, chờ ngày mai em cùng anh đến bệnh viện".
Vốn dĩ vài năm trước, cô lấy danh nghĩa kiểm tra sức khoẻ đưa anh đến đó nhưng cũng chẳng có vấn đề gì.
Cô tưởng là không tra ra được, nên lần này cô giúp anh tìm một chuyên gia.
“Vì sao?” Trình Kính Tùng không hiểu.
Mọi năm anh đều đi kiểm tra sức khoẻ, vì sao lại phải đi kiểm tra sức khoẻ thêm lần nữa?
“Làm gì có nhiều vấn đề vì sao như vậy, chỉ là tuỳ tiện...” Kiểm tra sức khoẻ mà thôi.
Không biết như cảm giác được gì, Cố Nghiên nói một nửa thì lời nói dừng bên môi.
Đó là!
Đó là !!!
Cố Nghiên trừng to mắt, cô nhìn anh với ánh mắt khó tin.
Đây không phải rất được sao!
Trình Kính Tùng bị cô nhìn chằm chằm trong một lúc cảm thấy mình làm sai việc gì đó nhanh chóng đưa cô xuống, gãi đầu như làm chuyện xấu gì đó.
“Trình Kính Tùng rốt cuộc anh có ý gì?” Cố Nghiên thấy anh còn dám đẩy cô ra. Ngay lập tức tức cười.
Cô nắm cổ áo anh một phen, chất vấn: “Vì sao làm chuyện đó với em?"
“Anh... anh...” Trình Kính Tùng nghẹn nửa ngày, cũng chẳng biết phải mở lời ra sao.
“Nghiên Nghiên, khi trước do anh không hiểu những chuyện này, sau này khi hiểu rồi nhưng anh vẫn muốn bù cho em một hôn lễ rồi mới tiến hành làm."
Nói ra cũng đúng lần đó là do ngoài ý muốn, cũng chẳng phải anh chủ động xem, do Nhị Thuận xem trộm sau đó không cẩn thận bị anh bắt gặp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-ga-cho-mot-chang-vang-chan-chinh/chuong-202.html.]
Thì...tóm lại rất ngượng.
“Lúc trước do anh không có năng lực, ngay cả hôn lễ cũng không thể cho em, nay, anh đã âm thầm chuẩn bị nghi thức hôn lễ rồi." Trình Kính Tùng nói thêm.
Anh định để đến lúc đó rồi tặng cô bất ngờ nhưng hiện giờ, anh sợ Nghiên Nghiên giận, nên vội vàng khai hết.
Cố Nghiên nghe xong, cô vốn tức giận và buồn bực giờ đây tất cả trở nên hư ảo.
“Có phải anh ngốc hay không?” Cô vẫn tức giận trừng tặng anh.
Nếu cô mà xem nặng mấy thứ nghi thức này, lúc đó cô làm gì chịu gả cho anh Chỉ là có gì nói đó, người phụ nữ nào chẳng thích một hôn lễ lãng mạn cơ chứ, thế nên bên miệng Cố Nghiên dỗi anh nhưng trong lòng lại ngọt ngào như mật.
“Nghiên Nghiên em không giận nữa à?” Thấy khóe miệng cô kéo lên, Trình Kính Tùng vội hỏi.
“Ừ, em làm gì có sức giận anh cơ chứ!” Cố Nghiên dỗi nói.
“Thế thì tốt, thế thì tốt.” Trình Kính Tùng cũng buông lỏng theo mà thở dài một hơi. Sau đó anh chuyển đến gần mặt cô thấp giọng nói.
“Nghiên Nghiên, anh không biết em gấp như vậy, vậy thì giờ đây chúng ta...” Trong ánh mắt anh mang theo vẻ sâu kín khó nhìn thấy tia sáng nào.
DTV
Cô Nghiên xấu hổ đến đỏ mặt: “Không phải anh nói chờ bổ sung hôn lễ sao?"
“Anh chờ không kịp nữa rồi, dù sao chúng ta cũng đã nhận giấy chứng nhận đăng ký kết hôn trở thành vợ chồng hợp pháp rồi, làm chuyện này không phạm pháp đâu!” Trình Kính Tùng tranh luận hùng hổ.
Trong phòng chỉ còn lại khung cảnh yên lặng, sau đó vang lên tiếng hôn.
Tiếp đó ánh trăng cũng đỏ mặt mà trốn vào trong mây.
Ngày hôm sau, Cố Nghiên cứ thế ngủ đến giữa trưa.
“Vì sao mà chị dâu vẫn chưa dậy nữa.” Hai đứa nhóc vẫn không thể không buồn bực hỏi.
Phải biết rằng khi trước chị dâu vẫn luôn dậy vào lúc bảy giờ đúng.
Trình Kính Tùng không biết nên nói gì chỉ mất tự nhiên cười khụ hai tiếng, giữ nguyên sự im lặng.
Hai đứa nhỏ nhỏ tự mình đoán mò: “Có phải đọc sách mệt quá không, anh cả à, anh không thể khuyên chị dâu đừng dùng sức như vậy, sức khoẻ quan trọng hơn".
Trình Kính Tùng:“..."