Nhiều năm như vậy, anh ấy bởi vì áp lực gia đình, không thể không chọn kết hôn. Nhưng quan hệ hôn nhân không hạnh phúc, sớm đã đường ai nấy đi rồi. Ngay cả con cái cũng không có.
Tần Mộc Vân không kìm được nhìn vào mắt anh ấy, cúi đầu, thở dài nói: “Xin lỗi, em không nỡ bỏ nghề nghiệp của em, những đứa trẻ đó cũng cần em"
“Cả đời này em sẽ như vậy. Những đứa trẻ ấy mới bắt đầu cuộc đời, em phải nỗ lực dạy dỗ chúng, giúp chúng đi ra khỏi cái vùng núi ấy, đi ra ngoài ngắm nhìn thế giới.” Giọng nói của cô ấy kiên định mà ấm áp, đã sớm quyết tâm dâng hiến cả đời mình.
Đây cũng là trụ cột tinh thần của cô ấy.
Cho nên cô ấy nào có thể trở về cùng anh ấy.
“Vậy em dẫn anh theo đi?" Đào Nghị Nhiên thốt lên.
Từ lâu rồi, ba mẹ và anh trai nhìn cái dáng vẻ ngây ngốc, vô dụng của anh ấy, cũng đang giúp anh ấy tiếp tục tìm kiếm Tần Mộc Vân, hy vọng bọn họ có thể ở bên nhau lần nữa. Cho nên hôm nay bọn họ sẽ không ngăn cản anh ấy.
“Để anh cùng em đến vùng núi đó, cùng em dạy dỗ lũ trẻ.” Đào Nghị Nhiên rất bằng lòng cùng cô ấy lao tới lý tưởng của cô ấy.
Đáy lòng Tần Mộc Vân rung động, hồi lâu vẫn chưa thể lấy lại tinh thần, hoàn toàn không nghĩ tới anh ấy sẽ có dũng khí như vậy, chỉ để ở bên cô ấy.
“Nhưng chỗ đó rất khổ.” Khoé môi Tần Mộc Vân run rẩy, lần nữa cất tiếng.
DTV
Điều kiện vật chất ở trong vùng núi đó chắc chắn là kém hơn ở tỉnh này.
Năm đó, lúc cô ấy rời đi, suýt nữa thì cô ấy đã không thể kiên trì nổi.
Đáp lại cô ấy là tiếng cười khổ của Đào Nghị Nhiên: “Anh biết nhưng anh không sợ. Chẳng lẽ còn khổ hơn cả nỗi khổ anh giấu trong lòng suốt 23 năm qua à?"
Câu nói này đã hoàn toàn hạ gục Tần Mộc Vân, nước mắt lại không kìm được mà rơi xuống lần nữa.
“Mộc Vân, đừng từ chối anh nữa, anh xin em đấy. Anh ấy lại cầu xin lần nữa.
Tần Mộc Vân ngẩng đầu nhìn gương mặt đau khổ của anh ấy, cuối cùng nghèn nghẹn gật đầu: “...Được."
Tần Mộc Vân chủ động nắm tay anh ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-ga-cho-mot-chang-vang-chan-chinh/chuong-199.html.]
Lần này, cuối cùng họ cũng có thể mãi mãi, mãi mãi ở bên nhau.
Đào Nghi Nhiên bước lên phía trước ôm cô ấy vào lòng, gương mặt tràn đầy hạnh phúc.
Từ nay về sau trong quãng đời còn lại, hạnh phúc và vui vẻ của anh ấy lại quay về rồi.
Năm sau, Tần Mộc Vân sinh một đôi long phụng.
Vốn suy nghĩ đến hai bên tuổi tác đã cao, phụ nữ lớn tuổi sinh nở rất nguy hiểm, Đào Nghi Nhiên nói gì cũng không muốn con cái.
Nhưng Tần Mộc Vân sau khi nghe ý kiến của bác sĩ, sau khi chắc chắn cơ thể rất khoẻ mạnh liền kiên quyết muốn có kết tinh tình yêu.
Đào Nghi Nhiên không ép được nên chỉ có thể đồng ý với cô ấy.
Lúc sinh nở cũng rất thuận lợi, ba mẹ con đều rất bình an.
Lúc ấy, ba Tần, mẹ Tân, Tần Chi Văn, Cố Nghiên và Trình Kính Tùng cũng bay đến thăm cô ấy.
“Bảo bảo đáng yêu quá, nhìn cái mặt giống mẹ chưa này! Chân tay cũng dài là bé con của nhảy múa.” Cố Nghiên quen bế em bé, cười khen.
Tần Mộc Vân cũng cười: “Bé con nhà cô cũng xinh xắn mà, nhất là chúa gái nhỏ sinh năm ngoái.
Rõ ràng là cùng tuổi, nhưng cô ấy đến tận bây giờ mới có con gái con trai, người ta thì đã có con trai con gái từ lâu, còn có cả cháu trai cháu gái rồi.
“Thời gian trôi qua nhanh quá. Tần Mộc Vân cảm thán.
Nhớ năm đó, lần đầu gặp gỡ, bọn họ còn hào hoa phong nhã trẻ trung, bây giờ đã có nếp nhăn rồi.
Thời gian quay về 23 năm trước.
Sau khi nhận lại người nhà họ Tần, Cố Nghiên và Trình Kính Tùng liền bắt đầu đặt trọng tâm công việc ở tỉnh này.
Trong một năm ngắn ngủi, hai người đã thuận lợi mở nhà máy ở bên này.