Nhưng anh ấy vốn dĩ vì gương mặt của Cố Nghiên, mà trong lòng cảm thấy thân thiết với cô, hơn nữa bây giờ cũng là đối tác hợp tác, vì vậy làm sao anh ấy có thể trơ mắt nhìn cô bị bắt nạt.
Thấy đối phương hùng hổ dọa người như vậy, đương nhiên không khỏi nói thay cho Cố Nghiên, đôi mắt góc mày toàn là giễu cợt.
“Anh lại là cọng hành ở chỗ nào đến vậy, ở đây có chỗ cho anh nói à?” Cố Đại Bảo thấy mình bị một người không hề liên quan chửi, lập tức thẹn quá hóa giận chỉ tay vào anh ấy.
“Thiếu gia nhà chúng tôi là chỗ để cho cậu chỉ vào à?” Người đi theo cùng em họ Tần, lập tức ngăn trước mặt cậu ta, nhìn chằm chằm Cổ Đại Bảo.
Trông có vẻ có thể bẻ đứt tay cậu ta bất cứ lúc nào.
Đối phương đông người, dáng vẻ còn cường tráng, Cổ Đại Bảo nhất thời sợ hãi, lúng túng bỏ tay xuống.
“Cố Nghiên, đây không phải là nhân tình mày tìm được bên ngoài đấy chứ, mày là hỗn loạn trong hôn nhân, đúng là không biết xấu hổ!” Lý Chiêu Đệ sao có thể để con trai bảo bối của mình bị bất lợi, lập tức nói thêm.
Nói xong, Cố Nghiên không nói gì, trực tiếp ra lệnh cho trợ lý: “Tiểu Khả, gọi giúp tôi vào số của cảnh sát, nói là ở đây có người gây sự, còn có người vu khống thanh danh của tôi."
“Mày, mày dám!” Lúc này, Lý Chiêu Đệ cuối cùng cũng hoảng loạn.
Kể từ sau khi ra khỏi nhà tù, cả đời này bà ta sợ nhất là hai chữ cảnh sát.
“Tôi có gì mà không dám chứ? Bà nghĩ bà là ai? Đừng có nói bản thân là mẹ của tôi đấy chứ?” Cố Nghiên châm chọc hỏi.
Lời này cũng không biết là đ.â.m trúng chỗ nào của Lý Chiêu Đệ, một tiếng đập trong lòng bà ta, không còn dám nhìn thẳng vào mắt cô, giống như sợ trong lòng có thứ gì đó bị tiết lộ ra ngoài.
“Tao... tao không tính toán với mày nữa!"
Nói xong, Lý Chiêu Đệ trực tiếp kéo Cổ Đại Bảo rời đi, trong ánh mắt của người khác còn tưởng rằng bà ta sợ cảnh sát nên muốn chuồn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-ga-cho-mot-chang-vang-chan-chinh/chuong-182.html.]
Cố Nghiên chẳng thèm quan tâm bọn họ, càng không thèm lời xin lỗi miễn cưỡng của bọn họ, dù sao dựa vào chuyện làm ăn của Cố Đại Bảo, cuộc sống sung sướиɠ của bọn họ cũng chẳng được mấy ngày.
“Bà ta vậy mà lại là mẹ của cô? Vậy người kiêu ngạo kia là em trai của cô sao?” Em họ Tần không khỏi ngan ra.
Em họ Tân từ nhỏ sống trong tình yêu của ba mẹ, tình thương yêu của anh chị em, đương nhiên khó mà hiểu được trên đời này lại có những người thân như vậy.
DTV
...... Đúng vậy” Cố Nghiên lộ ra một nụ cười khổ, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng không thể không thừa nhận đối phương thật sự là người mẹ cùng huyết thống với cô.
“Trên đời này làm gì có người mẹ nào như vậy. Em họ Tần không khỏi thở dài.
Dù sao anh ấy cũng chưa bao giờ thấy người mẹ nào mở miệng ra nói con gái mình là hèn hạ, thậm trí vô duyên vô cớ vu cáo hãm hại con gái mình không trong sạch.
Cố Nghiên bất lực lắc đầu, cô cũng không muốn nhắc lại chuyện xấu trước đây, ngược lại cô gật đầu áy náy với anh ấy: “Làm ông chủ Tần cười chê rồi, còn làm một ông chủ Tần bị người khác mắng chửi"
“Không sao, không sao, tôi không để trong lòng đâu. Em họ Tần vẫy vẫy tay rộng lượng.
“Vậy chúng ta đi dùng cơm thôi"
“Đi thôi, bụng tôi đói cồn cào lên rồi."
Tại bữa ăn, Cố Nghiên và em họ Tân chính thức trở thành đối tác, ký hợp đồng thành công.
“Ông chủ Tần, hợp tác vui vẻ."
“Hợp tác vui vẻ."
Sau khi hai bên bắt tay lịch sự, tùy ý buông tay xuống.
Sau khi nhận được đơn đặt hàng lớn này, Cố Nghiên vội vàng dặn dò nhà máy tăng ca để sản xuất, cố gắng giao hàng sớm.