“Rất tốt rất tốt, tấm này cũng rất đẹp."
Sau khi chụp xong, nhϊếp ảnh gia lại khen, giữa lông mày đều là đắc ý sau khi chụp được kiệt tác.
“Phải rồi, vợ chồng hai người không chụp một tấm riêng sao?” Sau đó anh ta lại nói thêm, trong mắt đều là nóng lòng muốn thử.
Người ăn ảnh như vậy, nhϊếp ảnh gia nào có thể không thích chứ.
Trình Kính Tùng và Cố Nghiên được hỏi đều sửng sốt, tiếp đó gò má hai người đỏ lên.
“Muốn muốn, chú ơi, chú nhanh chụp họ đi." Chỉ thấy Nhuyễn Nhuyễn che miệng lại, vừa cười trộm vừa đồng ý thay họ.
“Vậy...vậy thì chụp đi!” Hai vợ chồng trẻ thật sự giống như cưỡi hổ khó xuống, gắng gượng đồng ý.
Nhưng trên thực tế, lúc chụp hình, họ cười xán lạn hơn so với bất kì ai khác.
Sau đó...Một hơi chụp tận mười bức.
Không biết còn tưởng rằng họ chụp ảnh cưới ở đây!
“Xin hỏi lúc nào có thể nhận được hình?” Lúc trả tiền chụp xong, Cố Nghiên mở miệng hỏi.
DTV
Trình Kính Tùng và Nhuyễn Nhuyễn mặt đầy mong đợi chờ câu trả lời.
Đối phương nói: “Phải chừng năm ngày, đây là danh thϊếp tiệm chúng tôi, nó ở cuối con phố này, mấy người đi qua là có thể thấy"
“Được.” Cố Nghiên nhận lấy danh thϊếp.
“Anh, chị dâu, chơi chụp hình thật sự vui quá!” Mỗi tay Nhuyễn Nhuyễn nắm một người, cô bé cười khỏi nói ngọt ngào bao nhiêu, nhưng rất nhanh khuôn mặt nhỏ lại suy sụp, cô bé tiếc nuối nói: “Đáng tiếc anh hai và bà nội không có ở đây, nếu không có thể chụp chung với nhau rồi"
Người một nhà cùng chụp tốt biết bao!
Cố Nghiên cười, cô xoa đầu cô nhóc: “Chuyện này không phải đơn giản à, đợi sau khi trở về, chúng ta lại dẫn bà nội và Mao Mao cùng đến tiệm chụp ảnh chụp ảnh gia đình"
“Được được được!” Nhuyễn Nhuyễn lập tức lại nở nụ cười, trong mắt đều là mong chờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-ga-cho-mot-chang-vang-chan-chinh/chuong-177.html.]
Cố Nghiên rủ mi nhìn cô nhóc, hơi dò xét hỏi: “Cho nên Nhuyễn Nhuyễn bọn mình sẽ kiên cường đối mặt với phẫu thuật hai ngày sau, đúng không?"
“Phải kiên cường!” Nhuyễn Nhuyễn lập tức gật đầu như gà con mổ thóc: “Có anh và chị dâu bên cạnh em, em mới không sợ."
“Nhuyễn Nhuyễn giỏi quá.” Cố Nghiên và Trình Kính Tùng đồng loạt khen.
Thời gian ngày Nhuyễn Nhuyễn phẫu thuật cuối cùng đã tới.
Hai vợ chồng trẻ tự mình đưa cô bé vào phòng phẫu thuật, bắt đầu thời gian chờ đợi dài đằng đẳng.
“Nghiên Nghiên, Nhuyễn Nhuyễn chắc chắn bình an thuận lợi ra bên ngoài. Trên ghế, Trình Kính Tùng vỗ nhẹ vào vai cô, như đang an ủi cô, cũng như là đang an ủi chính mình.
“Chắc chắn sẽ!” Cố Nghiên nhìn anh, gật đầu nặng nê.
Một tiếng tiếp theo, lại một tiếng, lại một tiếng nữa...Mỗi một phút mỗi một giây đều như bị chậm chạp kéo dài, chậm đến mức tim người ta cũng tê dại theo.
Cho đến khi cuối cùng đèn phòng phẫu thuật tắt!
Trái tim Cố Nghiên và Trình Kính Tùng lại lần nữa dâng tới cổ họng, rối rít đứng dậy xông qua.
“Bác sĩ Tần, em gái tôi con bé thế nào rồi?” Cổ họng Cố Nghiên vì khô khốc thời gian dài mà giọng nói trở nên khàn khàn, ánh mắt nhìn anh ấy đều là sốt ruột và lo lắng.
Tần Chi Văn lập tức nói: “Yên tâm yên tâm, phẫu thuật rất thuận lợi, chờ sau khi tu dưỡng tốt, Nhuyễn Nhuyễn có thể giống như đứa trẻ bình thường rồi."
“...Cảm ơn, cảm ơn.” Cố Nghiên lập tức mừng đến mức chảy nước mắt, Trình Kính Tùng ở sau lưng đỡ cô, trong mắt cũng là kích động và vui sướиɠ.
Tốt quá!
Tốt quá rồi!
Nhuyễn Nhuyễn được đẩy tới phòng bệnh, đang nằm ở trên giường bệnh.
Đây là phòng đơn Cố Nghiên nhờ bác sĩ Tần lấy được, hoa ngọc lan ở cửa sổ nở rộ trắng tinh không tỳ vết, mùi hương xông vào mũi, hoàn cảnh rất an tĩnh, cực kỳ thích hợp để điều dưỡng.
“Nhuyễn Nhuyễn đại khái sẽ tỉnh lại trong nửa giờ, tuy rằng dùng thuốc tê, nhưng miệng vết thương vẫn sẽ cảm thấy hơi đau, nhưng hẳn là ở trong phạm vi chịu đựng được." Bác sĩ Tần nhẹ nhàng dặn dò.