Không nhịn được có hơi buồn bực vì sao mình không có chỗ nào giống mẹ, nếu không phải cái mũi của cô ấy giống ba, mà cô ấy còn có một loại giấy chứng minh, cô ấy đều cho rằng mình là nhặt được.
"Em đấy, em đấy." Tần Chi Văn bị lời này của cô ấy làm cho dở khóc dở cười.
Đây là cái gì với cái gì chứ.
Cho dù cô Cổ trông giống mẹ, vậy chẳng qua cũng là vừa khéo thôi.
Nếu không hai người trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, có thể có giao thoa gì chứ?
"Ai da, không nói này đó nữa, anh mau nếm thử canh gà mẹ làm cho anh đi bằng không lạnh thì không dễ uống" Tần Mộc Vân tách đề tài ra, đẩy canh gà lên trước mặt anh ấy.
Thật sự là nhắc tới Cố Nghiên, trong lòng cô ấy sẽ dâng lên cảm giác kỳ quái.
Tần Chi Văn gật gật đầu, sau đó mở ra, ngửi mùi hương: “Vẫn là hương vị trước sau như một!"
Nói xong, anh ấy uống một hơi hết hơn phân nửa.
"Ngon chứ!" Tần Mộc Vân cười tủm tỉm hỏi.
Bởi vì ba mẹ bận làm việc, cho nên cô ấy cơ bản là do một tay anh trai nuôi lớn, tất nhiên là thân với anh ấy.
"Ngon.” Tần Chi Văn gật đầu.
Chẳng qua sau đó anh ấy lại nghĩ đến cái gì, nói: "Đúng rồi, anh ăn được một món đồ ăn rất ngon trên xe lửa, gọi là Ma lạt thang"
Ma lạt thang là món lẩu đường phố phổ biến tại Trung Quốc có nguồn gốc từ Tứ Xuyên “Ma lạt thang? Đó là thứ gì?” Tần Mộc Vân lập tức trở nên tò mò.
“Chính là...” Tần Chi Văn dùng cách nói thông dụng nhất giải thích một chút.
Tần Mộc Vân đều sắp bị anh ấy kể cho thèm: "Vậy có thể mua ở chỗ nào, nói em đều thèm rồi"
"Dường như là đặc sản ở chỗ cô Cố, chờ bọn họ trở về, anh nhờ bọn họ gửi một ít lên đây cho em nếm thử."
"Hoá, hoá ra là như vậy à." Vừa nghe có quan hệ với Cố Nghiên, Tô Mộc Vân không khỏi mím môi.
Không biết vì sao, cô ấy luôn cảm thấy cuộc sống sau này có lẽ sẽ xuất hiện rất nhiều chuyện ngoài ý muốn của cô ấy!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-ga-cho-mot-chang-vang-chan-chinh/chuong-175.html.]
"Mùi vị này là rất ngon, chuỗi siêu thị của em họ nếu nhập hàng này nhất định có thể kéo đến không ít khách." Tần Chi Văn không phát hiện sự khác thường của em gái mình, nói tiếp.
"Chờ sau khi anh hỏi thăm rõ ràng, sẽ liên hệ cung cấp hàng hoá, đến lúc đó em gái muốn ăn cũng có thể ăn bất cứ lúc nào!"
"Cho nên anh đây rốt cuộc là muốn giúp em họ, hay là vì hiểu rõ em thèm ăn?"
“Đều có, đều có"
Cố Nghiên còn không biết vận mệnh chủ định, cô lập tức có đơn đặt hàng lớn.
Sau khi ra khỏi văn phòng, Cố Nghiên hít sâu một hơi, lúc này mới cảm nhận được sự kỳ lạ trong lòng biến mất.
Nhưng tại sao?
Tại sao cô sẽ sinh ra một sự mâu thuẫn lớn như vậy với một người vốn không quen biết gì?
Là từ trường của cô và Tần Mộc Vân trời sinh tương khắc?
"Nghiên Nghiên, có phải thân thể em không thoải mái không?" Trình Kính Tùng thấy cô nhíu chặt mày, lập tức lo lắng truy hỏi, bàn tay to lập tức sờ lên trán của cô.
DTV
Nhìn xem có bị sốt hay gì đó không.
“Vừa hay nơi này là bệnh viện, nếu không chúng ta lấy số khám bệnh?” Tuy rằng không sốt, nhưng Trình Kính Tùng vẫn không yên tâm.
“Không cần không cần” Cố Nghiên vội vàng lắc đầu, nhưng lại không biết nói như thế nào mới tốt.
Cũng không thể nói, cô nhìn Tần Mộc Vân giống như nhìn thấy ăn trộm, nên chỉ có thể nói: “Chỉ là trong lòng em có hơi khó chịu thôi.
"Vậy có thể là mùi nước sát trùng quá nặng, kích thích em rồi, chúng ta đi ra ngoài cho dễ thở." Trình Kính Tùng vội vàng đỡ cô.
"Đúng vậy chị dâu, chúng ta đi ra ngoài hít thở không khí, thật ra em cũng cảm thấy buồn." Nhuyễn Nhuyễn ngoan ngoãn kéo tay cô.
"Được.
Cố Nghiên trả lời.
Ra đến bên ngoài, không khí mới mẻ lập tức làm tâm tình người ta dễ chịu hơn.