Trình Kính Tùng nhìn Cố Nghiên cau mày, còn tưởng rằng cô có chỗ nào không thoải mái, vì thế thừa dịp hai người đang nói chuyện, vội vàng nói: “Bác sĩ Tần, nếu người nhà của anh đến rồi, chúng tôi đây đi trước, hôm nay cảm ơn anh trong thời gian nghỉ ngơi cũng đến bệnh viện xem báo cáo kiểm tra của Nhuyễn Nhuyễn nhà chúng tôi"
“Cảm ơn” Nhắc tới cái này, Cố Nghiên cũng lấy lại tinh thần, nói cùng.
"Anh trai, Nhuyễn Nhuyễn cảm ơn anh!" Cô gái cũng nãi thanh nãi khí nói .
Nãi thanh nãi khí: miêu tả giọng nói non nớt, ngây ngô của trẻ con.
Tần Chi Văn nhìn một nhà ba người, đặc biệt là khi nhìn về phía Cổ Nghiên, nụ cười trên mặt càng dịu dàng, tựa như nhìn em gái nhà mình: "Không cần khách khí."
"Đúng rồi, giới thiệu với hai người một chút, đây là em gái tôi Tần Mộc Vân, là người dẫn đầu đoàn vũ đạo tỉnh.
Rõ ràng bọn họ chỉ là quan hệ bác sĩ và người nhà bệnh nhân, căn bản không cần phải giới thiệu gì, nhưng nhìn ra được Tần Chi Văn muốn kết bạn với bọn họ, cho nên mới bằng lòng chân thành như vậy.
Hoá ra là dẫn đầu đoàn vũ đạo tỉnh...
Trong lòng Cố Nghiên hiểu rõ, khó trách khí chất của đối phương tốt như vậy.
DTV
Chẳng qua là người bằng tuổi cô, lại lợi hại như vậy!
"Xin chào." Tuy Cố Nghiên cảm thấy cô gái này cho mình cảm giác rất kỳ quái, cũng hoàn toàn không muốn làm quen đối phương, nhưng bác sĩ Tần đã giới thiệu rồi, cô lễ phép chào hỏi.
"Chào hai người" Đối phương cũng tự nhiên hào phóng chào hỏi, sau đó lại xin lỗi.
“Là tôi quấy rầy mọi người, thật là ngại quá. Cô ấy vội vàng gật đầu bảo.
"Không sao, lúc cô đi vào, chúng tôi vừa lúc đã nói xong"
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."
Tần Mộc Vân vội vàng trả lời, chỉ là khi ngẩng đầu lên nhìn thấy diện mạo của Cố Nghiên, lại hơi sửng sốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-ga-cho-mot-chang-vang-chan-chinh/chuong-174.html.]
Cô gái thật mỹ lệ, mà còn hơi quen mắt.
Chẳng qua những thứ đó không phải quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là...
Cô ấy nhìn Cố Nghiên ở cách đó không xa, trong lòng vậy mà lại có một loại cảm giác hốt hoảng không có nguyên do.
Thật giống như... Ăn trộm bị gia chủ bắt được ngay tại hiện trường.
Đây quả thực không thể hiểu được!
Đâu chỉ có cô ấy cảm thấy không thể hiểu được, Cổ Nghiên càng cảm thấy không thể hiểu được, cho nên sau khi chào hỏi, một nhà ba người lại rời khỏi văn phòng.
Cho đến khi cô đã đi mất không còn bóng dáng, Tần Mộc Vân mới đột nhiên nhẹ nhàng thở ra, loại cảm giác quái dị ở đáy lòng mới hoàn toàn biến mất.
Kết quả vừa quay đầu, đã nhìn thấy anh trai Tần Chi Văn vẫn nhìn bóng dáng Cố Nghiên chằm chằm.
"Anh trai, còn nhìn sao, người ta đã có chồng rồi." Thấy vậy, Tần Mộc Vân vốn tùy tiện không khỏi trêu ghẹo.
Nghe vậy, Tần Chi Văn lập tức thu hồi suy nghĩ, bất đắc dĩ lắc đầu với cô ấy: "Nha đầu nhà em nói bậy gì thế, anh chỉ là cảm thấy cô gái này rất là quen thuộc, dường như đã gặp ở đâu đó."
"Cũng không phải vậy sao, em cũng cảm thấy rất quen mắt, nhưng lại không nghĩ ra được đã gặp qua ở đâu." Tần Mộc Vân lập tức tiếp nhận lời nói, mà cái cảm giác hốt hoảng lại khó yên lại quay cuồng ở trong đầu.
Làm sắc mặt cô ấy có hơi tái nhợt.
Cuối cùng Tần Chi Văn đột nhiên nghĩ tới nói: “Anh nhớ ra rồi, cô ấy có chút giống mẹ."
"Phải không?" Tần Mộc Vân không khỏi hỏi lại, chờ đến khi đặt dung mạo hai người vào so sánh, lập tức có một vài chỗ bắt đầu trùng hợp.
Thật đúng là có hơi giống, đặc biệt là mặt mày, đi trên đường sợ không phải mọi người đều phải cảm thấy cô ấy mới là con gái ruột của mẹ đấy!"
Nói xong, cô ấy không khỏi bĩu bĩu môi.