Đừng nói một đứa trẻ, Cô Nghiên và Trình Kính Tùng đã lớn như vậy rồi cũng không kìm được mà nhìn nhiều thêm mấy lần.
Trong cả kiếp trước lẫn hiện tại thì đây vẫn là lần đầu tiên cô ngồi tàu hoả.
Nhưng có thể là vì tâm lý ổn định, hoặc cũng có thể là vì người đàn ông giống như cảng tránh gió đang ở bên cạnh mình, cho nên ngược lại cũng không thấp thỏm giống như người lần đầu đi xa.
Sau khi tìm được chỗ ngồi, Trình Kính Tùng đặt hành lý cẩn thận xuống, còn Cố Nghiên thì đặt cô bé xuống giường mềm.
Lần này ra ngoài, mấy người Cố Nghiên cũng không mang theo bao nhiêu tiền mặt, mặc áo choàng ngắn cũng rất đơn giản, cho người ta cảm giác của người chất phác, quần áo không đáng bao nhiêu tiền.
Tiền của bọn họ đều ở trong thẻ ngân hàng, thời đại này rất nhiều người đều sợ để tiền trong thẻ ngân hàng, nhưng Cố Nghiên là người sống lại sao có thể sợ được.
Hơn nữa bây giờ cô còn vay ngân hàng hai trăm vạn tiền làm ăn chưa trả.
Có sợ thì cũng là ngân hàng sợ cô đi.
“Nhuyễn Nhuyễn khát hay đói bụng thì cứ nói với chị.” Tàu hoả bắt đầu chạy, Cố Nghiên trìu mến xoa đầu cô bé “Ừm ừm!"
Trên đường đi Nhuyễn Nhuyễn rất ngoan, ngay cả đồ ăn vặt cũng chỉ ăn đậu phộng khô của nhà máy nhà mình sản xuất, với lẩu tự sôi các loại.
“Thơm quá!"
Bữa trưa của mấy người Cố Nghiên cũng là lẩu tự sôi, một chai nước lạnh cũng có thể có được một bát cơm thơm ngào ngạt và một nồi Ma lạt thang.
Ma lạt thang là món lẩu đường phố phổ biến tại Trung Quốc có nguồn gốc từ Tứ Xuyên Cân nhắc đến nguyên do nặng mùi, đồ bọn họ ăn đều là canh suông.
Nhưng cho dù là canh suông thì mùi vị cũng giống như canh gà vừa mới nấu xong, đậm đà mê người, ích thích khẩu vị.
DTV
“Mọi người mua cái này ở đâu vậy?"
“Sao chúng tôi không thấy trên tàu hoả bán cái này nhỉ."
“Lại còn nóng hỏi nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-ga-cho-mot-chang-vang-chan-chinh/chuong-170.html.]
“Đây không phải đồ xe lửa bán, đây là nhà máy của chị dâu...” Nhuyễn Nhuyễn ngây thơ, lúc cô bé sắp nói hết ra thì Cố Nghiên vội vàng tiếp lời.
“Là chúng tôi mua ở bên đó.” Cố Nghiên cười tủm tỉm trả lời.
Cái đạo lý tài không lộ ra ngoài này, trẻ con không hiểu, nhưng người lớn sẽ hiểu.
Nhuyễn Nhuyễn cũng ý thức được vừa rồi hình như là mình nói sai rồi nên lập tức im bặt, yên lặng ăn cơm.
“Hoá ra là vậy à!” Dứt lời, mọi người đều không khỏi có chút tiếc nuối.
Nhưng cũng có người không chịu được bị con sâu thèm ăn quấy phá, không kìm được hỏi: “Cô gái, mấy người còn dư không? Có thể bán cho chúng tôi một chút cho đỡ thèm không? Đồ ăn trên cái tàu hoả này quá là khó ăn ".
“Có thể.” Lần này Cố Nghiên mang theo không ít, ngoài để nhà mình ăn ra thì cũng muốn mang vào trong phố tỉnh để gặp vận may.
Cố Nghiên không bán đắt mà còn có thể mua vé giường nằm.
“Xin chào, xin hỏi là còn không vậy?"
Lúc này một người đàn ông khoảng hai bảy hai tám tuổi, tao nhã lễ độ đi tới.
Cố Nghiên vô thức ngẩng đầu nhìn đối phương.
Chỉ thấy ngũ quan của người đàn ông rất đoan chính, mũi rất cao, đeo kính gọng vàng, ăn mặc sang trọng, áo sơ mi tơ tằm phối với quần đen và một đôi giày không dính một hạt bụi. Nhìn tao nhã lịch sự giống như quý công tử trong danh gia vọng tộc.
Cố Nghiên còn ngửi được mùi nước khử khuẩn thoang thoảng quanh người anh ta. Có lẽ là một bác sĩ.
Cố Nghiên vốn không muốn tiếp tục bán lẩu tự sôi, nhưng tay lại nhanh hơn nào đưa đồ cho đối phương rồi.
“Cảm ơn.” Đối phương mỉm cười với Cố Nghiên, mỉm cười rồi rời đi.
Lúc anh ta cười lên, khiến người ta thấy như gió xuân thổi tới, lòng Cố Nghiên run lên bần bật.
Cảm giác này từ xưa đến nay cô chưa từng có, giống như bắt nguồn từ sâu trong xương tủy, lại giống như sự thu hút nào đó không có cách nào nói rõ từ trong huyết mạch.