“Hơn nữa, hiện tại đã là thời đại nào rồi, vậy mà vẫn còn có người cảm thấy phụ nữ không thể ra ngoài làm việc, vì sao cứ phải gò bó bản thân đến nỗi ngạt thở rồi c.h.ế.t đi, hay các người là tàn dư của triều đại trước?"
“Tôi kinh doanh chính đáng, tạo ra nguồn thu nhập từ thuế cho bốn huyện, tạo công ăn việc làm cho dân chúng, nhưng sao trong miệng các người, tôi lại như trở thành một người cặn bã hạ đẳng vậy?"
“Đúng là không ăn được nho thì lại đổ lỗi cho nho xanh, tầm nhìn nông cạn, đúng là khiến người ta phải bật cười."
Cố Nghiên thẳng thắn mạnh mẽ nói ra, không hề ng nang chút nào, khiến cho những người kia mặt mũi đều đỏ lên, vội vàng muốn giải tán.
Có lẽ nếu như cô tự mình ra mặt làm sáng tỏ mọi chuyện, chắc chắn sau này sẽ không có ai nhàn rỗi bàn tán sau lưng cô nữa.
“Người khác có thể đi, nhưng hai người đứng lại!” Cố Nghiên thấy hai mẹ con đánh người kia cũng muốn nhân cơ hội trốn đi, cô lập tức lạnh giọng quát lớn.
“Hai mẹ con cô cho rằng đánh người xong cứ như vậy là hết chuyện à?"
Bà mẹ ban nãy còn hùng hổ, bây giờ đã ngượng ngùng quay đầu lại nói: “À thì, chuyện này chỉ là trẻ con cãi nhau ầm ĩ, cô cần thiết phải làm lớn chuyện lên vậy sao?"
“Hơn nữa mấy đứa trẻ nhà cô cũng đâu có bị thương gì đâu."
Ý của câu nói này tức là cảm thấy Cố Nghiên đang làm to chuyện.
Cố Nghiên bị chọc tức đến phì cười, cô lạnh mặt, không hề nói nhiều với mẹ con cô ta, cô trực tiếp lấy điện thoại ra:“Vậy tôi báo cảnh sát là được rồi"
Hai mẹ con kia đều ngẩn ra.
Ai cũng không ngờ Cố Nghiên lại cứng rắn như vậy, một lời không hợp lại đòi báo cảnh sát.
“Đừng! Tôi xin lỗi!” Thằng nhóc kia cũng lo sợ, lại lần nữa nhận tội.
“Xin lỗi, tôi không nên nói xấu chị dâu các cậu, càng không nên ra tay đánh người. Mặt thằng nhóc đỏ lên, rõ ràng không cam tâm nhưng vẫn phải xin lỗi.
“Hừ, mới không thèm tha thứ cho cậu. Nhuyễn Nhuyễn xì một cái, hậm hừ quay người đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-ga-cho-mot-chang-vang-chan-chinh/chuong-166.html.]
Mao Mao trợn mắt: “Mau cút về đi, sau này không bao giờ muốn nhìn thấy mày nữa"
Nếu thằng nhóc đó chỉ đánh bọn họ, nói một tiếng xin lỗi là có thể tha thứ, nhưng thằng nhóc đó lại nói xấu anh trai với chị dâu bọn họ, vậy nên không bao giờ được tha thứ!
“Được được được.” Thằng nhóc kia sợ Cố Nghiên lại đòi báo cảnh sát, vội vàng kéo mẹ mình rời đi.
“Chị dâu, chị thật sự sẽ không rời khỏi bọn em sao?"
Sau khi đám người giải tán hết, Nhuyễn Nhuyễn nắm ống tay áo Cố Nghiên, ngẩng cái đầu nhỏ, vẫn hỏi lại một câu duy nhất.
DTV
Mao Mao cũng ngẩng mặt, chờ cô trả lời.
Mặc dù chị dâu gả tới nhà bọn họ còn chưa đến hai năm, nhưng ở trong lòng bọn họ, cô không có gì khác so với người anh trai lớn lên với bọn họ cả.
Cô đã là người thân vô cùng quan trọng với bọn nhỏ!
“Đương nhiên!” cuối cùng Cố Nghiên cũng ý thức được hai đứa nhỏ đang lo sợ cái gì, trong lòng cô xót xa, cô ngồi xổm xuống trước mặt hai đứa nhỏ, nghiêm túc gật đầu: “Chị dâu bảo đảm!"
Lúc này, hai đứa trẻ mới hoàn toàn yên tâm.
“Chị dâu, sau này bọn em sẽ cố gắng học tập hơn, bọn em hứa sẽ trở nên nổi bật, đến lúc đó bọn em sẽ nuôi chị!
Chị dâu tốt với bọn họ như vậy, bọn họ tuyệt đối sẽ không phụ lòng cô!
“Được, chị dâu tên hai đứa!” trên mặt Cố Nghiên hiện nụ cười tươi, trong lòng cũng vô cùng chờ mong.
Buổi tối, mặc dù mấy người Cố Nghiên không nói cho Trình Kính Tùng biết việc này, nhưng anh vẫn biết chuyện từ bên ngoài.
“Nghiên Nghiên, anh đã nghe nói chuyện hôm nay rồi. Anh ngồi trước bàn, ngước mắt nhìn phía vợ mình.
Ánh đèn rọi xuống, Cố Nghiên buông quyển sách xuống, làn da vốn đã trắng của cô lúc này giống như đang phát sáng.