Cố Nghiên không ngờ hai đứa nhỏ lại ra mặt vì cô, cô duỗi tay xoa xoa đầu hai đứa, ánh mắt nhìn hai đứa nhỏ càng thêm dịu dàng hơn.
Chỉ là khi đứng lên đối mặt với người lớn của thằng nhóc kia, sự dịu dàng trên mặt cô biến mất không dấu vết, chỉ còn lại vẻ nghiêm nghị: “Các người nghe rõ chưa, người gây chuyện trước là các người, người đánh trước cũng là các người, vậy hiện giờ các người có tư cách gì đứng ở đây yêu cầu được xin lỗi?"
“Tôi mới không tin lời nói một phía của mấy người!” Người đàn bà kia khẽ cắn môi, không cam tâm nói: “Nhị Đản, con mau nói xem, rốt cuộc chuyện là như thế nào"
“Là bọn họ đánh con trước, hơn nữa con cũng không nói gì, chính là bọn họ vô duyên vô cớ đánh người.” Đương nhiên Nhị Đản không thừa nhận, hơn nữa còn đổ tội cho hai đứa nhỏ.
“Cậu nói bậy!” Hai anh em Mao Mao lập tức giận dữ.
Gặp qua nhiều kẻ vô liêm sỉ rồi, nhưng chưa bao giờ thấy một người vô liêm sỉ như vậy.
“Nếu bên nào cũng cho là mình đúng, vậy thì báo cảnh sát đi, nếu trẻ con nói dối lừa người thì cũng sẽ bị bắt giữ thôi. Cố Nghiên dứt khoát nói.
“Không...không được báo cảnh sát... "
Thằng nhóc kia lập tức luống cuống, lập tức túm lấy tay áo mẹ mìn, gào khóc: “Mẹ, cứu cứu con, con không muốn bị bắt đầu, là con làm, đều là con làm, là con ghen ghét nhà hai anh em bọn họ có tiền, nên cũng là con đánh trước, con thật sự biết sai rồi."
Bị dọa sợ như vậy, thằng nhóc sao dám không thừa nhận nữa chứ.
“Con!!” Sắc mặt mẹ thằng nhóc kia chuyển từ trắng sang đỏ.
Đương nhiên cô ta không trách con trai mình, vậy nên chỉ biết oán hận Cố Nghiên, người lớn như vậy còn đe dọa trẻ con.
Đúng là đồ đê tiện!!
“Hơn nữa, những lời này cũng không phải con nói trước, ba mẹ còn có hàng xóm láng giềng đều nói như vậy mà, oa oa oa!"
Thằng nhóc kia thật sự sợ bị bắt đi, vì thế trực tiếp bán đứng đồng đội.
Nhưng lúc này lại rất hay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-ga-cho-mot-chang-vang-chan-chinh/chuong-165.html.]
Chưa tính đến nói sau lưng người ta, đây lại còn bị vạch trần trước mặt mọi người...
Lúc trước mẹ của thằng nhóc này cũng nói bậy về Cố Nghiên, hiện tại đang xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu.
DTV
“Thì ra mọi người đều nói như vậy về tôi sao?” Cố Nghiên lạnh lùng cười, trong ánh mắt không có một chút độ ẩm nào cả.
Cô một lòng toàn tâm toàn ý chú tâm vào nhà máy, nhưng cuối cùng lại không biết lời đồn đãi vớ vẩn về mình đã bay đầy trời ở ngoài kia.
“Không, sao có thể vậy được."
Ai dám thừa nhận chuyện này chứ, mọi người lập tức nhao nhao trốn tránh.
Bọn họ có không ít bạn bè người thân làm ở trong nhà máy thực phẩm Nghiên Tùng.
Hơn nữa, hiện tại trong huyện đều đang hết sức ủng hộ Cố Nghiên gây dựng sự nghiệp, vì cô đã giúp đỡ rất nhiều, bọn họ cũng chỉ cùng lắm nói vài lời sau lưng thôi chứ nào dám đắc tội trực tiếp ngay trước mặt.
“Mấy người nói bậy, một đám người dám nói mà không dám nhận, rõ ràng là mấy người nói nhiều nhất!” Thằng nhóc kia lại không hề thuận theo buông tha cho bọn họ, hiển nhiên là muốn kéo tất cả cùng xuống nước.
Kết quả lại quên ban nãy chính thằng nhóc đó cũng không dám thừa nhận chuyện mình làm.
Mọi người: “!!!"
“Nếu mọi người đã quan tâm đến việc riêng của tôi như vậy, vậy thì tôi đây cũng không ngại tâm sự với mọi người đâu. Cố Nghiên khoanh tay nói.
Nếu là ngày thường cô chắc chắn sẽ lười giải thích, nhưng chuyện này liên quan đến tôn nghiêm của Trình Kính Tùng, vậy nên đương nhiên Cố Nghiên sẽ không nhượng bộ.
“Sao từ miệng các người chồng tôi lại trở thành kẻ ăn bám vô dụng vậy? Anh ấy là đối tác của nhà máy chúng tôi, là người kề vai sát cánh gây dựng sự nghiệp với tôi, tâm huyết và sức lực anh ấy dành cho nhà máy này hoàn toàn không hề thua kém tôi."
“Không có sự ủng hộ và trợ giúp của anh ấy, nhà máy này sẽ không thể phát triển nhanh như vậy!"