Nhìn từng khuôn mặt chất phác đang tức giận này, Cố Nghiên cảm thấy lòng mình ấm áp.
Các đồng chí tới kiểm tra lần đầu thấy một nhà máy làm việc đoàn kết đến như vậy, mấy lần muốn nói mà không chen vào được.
“Mọi người đừng nóng vội, tôi tin rằng các đồng chí này sẽ điều tra rõ sự thật, trả lại sự trong sạch cho nhà máy của chúng ta." Cố Nghiên nhanh chóng giơ tay, ý bảo mọi người bình tĩnh trước đã.
“Chắc chắc là vậy rồi, chúng tôi sẽ không đổ oan cho người tốt, nhưng cũng sẽ không bỏ qua cho kẻ xấu.” Thấy cục diện đã được khống chế, các đồng chí vội vàng gật đầu.
Sau đó đối phương lại bổ sung: “Hiện tại theo thông lệ thì chúng tôi cần điều tra xưởng của mọi người và lấy que cay về để kiểm nghiệm."
“Không thành vấn đề.” Cố Nghiên đồng ý.
Nếu như nhìn kĩ sẽ phát hiện trong mắt cô tràn ngập sự lạnh lùng, trên mặt cũng không có chút gì gọi là kinh ngạc.
Đó là bởi vì.
Mấy hôm trước, Cố Nguyệt vốn dĩ luôn xung đột với cô bỗng nhiên lặng lẽ đến nhà máy tìm cô vào buổi tối.
Cô ta dường như rất sợ bị người khác nhìn thấy, dọc đường còn rất lén lút. Cho dù đã vào nhà rồi nhưng cô ta vẫn thò đầu ra nhìn, giống như sợ bị phát hiện.
“Chị tìm em có việc gì?” Cố Nghiên khoanh tay nhìn cô ta, cho rằng cô ta tìm đến mình nhờ giúp đỡ.
Từ miệng của Nhị Ni, cô đã biết được chính xác chuyện cô ta bị gia đình bạo hành, hơn nữa còn có ý nghĩ muốn ly hôn.
Tuy nói Cố Nghiên không hợp với cô ta nhưng sau khi biết cuối cùng cô ta cũng chịu tỉnh ngộ thì không khỏi thở phào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-ga-cho-mot-chang-vang-chan-chinh/chuong-153.html.]
Thế nên cô mới không đuổi cô ta đi, chỉ cần cô ta bằng lòng thì cô sẽ giúp cô ta ly hôn. Cô không đơn giản là vì cô ta, mà còn là vì tất cả những người phụ nữ đã từng chịu khổ.
Cố Nguyệt dường như đã quên hết những chuyện không vui trước đấy, lúc này cô ta vội vàng tiến lên nắm lấy cánh tay của cô: “Cố Nghiên, tên khốn Triệu Kiến Minh muốn hãm hại nhà máy của em. Anh ta muốn gϊếŧ c.h.ế.t em, lần này thật sự không phải là lời nói quá đâu!"
Thì ra trong lúc vô tình Cố Nguyệt nghe thấy anh ta dùng điện thoại gọi cho đám bạn bè hỗn tạp của mình, định cho đối phương 500 tệ để người đó nghĩ cách âm thầm đưa thứ đồ vật đó vào nhà máy.
Sau đó anh ta sẽ đi tố cáo, tiếng xấu nhà máy que cay của Cố Nghiên sẽ lan xa, trực tiếp phá sản.
Sau khi nghe xong, Cố Nghiên cau mày thật chặt, đôi môi đỏ mọng gần như mím lại thành một đường thẳng. Tất nhiên cô không nghĩ đến lại có chuyện này xảy ra.
“Lời chị nói là sự thật, em nhất định phải tin chị!” Cố Nguyệt sợ cô không tin, vội giơ tay thề: “Nếu lời chị nói có cái gì không đúng sự thật thì Cố Nguyệt chị sẽ c.h.ế.t không được yên thân..."
“Em tin đây là thật.” Cố Nghiên ngắt lời, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt chân thành của cô ta.
Đã rất lâu rồi cô chưa thấy sự mở lòng này của cô ta đối với cô.
DTV
Ngay cả khi cô biết, lý do mà cô ta nói với cô cũng chỉ sợ rằng còn có yêu cầu khác.
Lúc này Cố Nguyệt mới yên tâm thở phào. Cô ta hít sâu một hơi, sau đó khẩn trương bổ sung thêm: “Vậy em phải phòng bị cẩn thận, đừng để tên súc sinh này thành công!"
“Em biết rồi.” Cố Nghiên gật đầu, nói tiếp: “Sở dĩ chị nói với em chuyện này là vì còn chuyện khác cần nhờ vả đúng không?"
Ai ngờ Cố Nguyệt không trả lời mà hỏi ngược lại: “Sau khi em biết chuyện này có bỏ qua cho nhà họ Triệu không?"
“Sẽ không” Giọng của Cố Nghiên lạnh lẽo như vừa được kéo ra từ đống băng.
Một kế hoạch thâm độc như vậy nếu không thành công sẽ rất kinh tởm, còn nếu thành công thì nhà máy que cay của cô sẽ bị nước bọt dìm cho chết. Nếu như không chứng minh được sự trong sạch, rất có khả năng cô sẽ bị kết án.