Cố Nghiên cũng không biết chuyện của cha con hai người kia, mà nếu như có biết đi chăng nữa, cũng sẽ không thèm để ý đến, muốn làm cái quái gì thì cứ việc mà làm thôi, cô cũng lười quản, chỉ cần nghe đến tên của hai người họ là cô cảm thấy xúi quẩy c.h.ế.t rồi.
Sau khi xong tiệc nhà mới, Cố Nghiên và bà nội Cố đang ở trong phòng nói chuyện riêng.
“A Nghiên, bây giờ nhìn thấy cháu sống tốt như này, bà nội rốt cuộc cũng yên tâm rồi."
Bà nội Cố nắm lấy tay của Cố Nghiên.
Bàn tay nhăn nheo của bà nội, khiến cho Cố Nghiên có chút chua xót.
Còn nhớ dáng vẻ của bà nội trên tấm ảnh cũ, tay của bà vừa trắng nõn vừa mịn màng, gần như là trắng đến phát sáng, mà đến nay đã nhăn nheo thô ráp giống như vỏ cây khô nhiều ngày phơi dưới ánh nắng mặt trời.
Cố Nghiên nắm ngược trở lại tay của bà rồi nói: “Bà nội ơi, lúc trước cháu đã nói sẽ xây nhà cho bà, đợi chút nữa cháu liền đi gọi đội thợ xây bên kia để bọn họ xây nhà cho bà nhé ạ."
Bà nội chịu khổ nhiều như thế rồi, đến nay cũng nên được hưởng phúc của con cháu.
“Đừng có lãng phí tiền bạc làm gì” Bà cụ lập tức từ chối, cho dù là bây giờ cháu gái bà có tiền rồi, cũng không thể tiêu pha lung tung được.
Trên mặt bà cụ đều là vẻ không tán thành việc này: “Cháu mà xây nhà cho bà, thì bà không ở đây nữa đâu, dù sao thì bây giờ đi đâu cũng chẳng cần phải cần thư giới thiệu nữa."
“Bà nội!” Cố Nghiên thật sự là dở khóc dở cười, nhìn thấy bà cụ như vậy, cô cũng chỉ có thể lựa lời nói: “Hay là bà chuyển qua bên chỗ cháu ở với cháu được không, bà xem bà cũng đã lớn tuổi rồi, bà ở một mình cháu thật sự không thể nào yên tâm được, ở cùng với cháu ít nhất thì cũng có thể chăm sóc cho bà có phải không nào, bà cũng không muốn ngày nào cháu cũng bận việc ở xương rồi còn phải lo lắng cho bà mà đúng không ạ?"
“Mà hai đứa nhỏ cũng cần có người lớn ở bên cạnh chúng nó coi chừng mà đúng không ạ?"
Chỉ lo bà cụ không đồng ý, Cố Nghiên đổi sang đánh bài tình cảm.
DTV
“Đúng mà bà nội ơi, bọn cháu cần bà, bọn cháu đều cần bà ở bên"
“Bà đến ở với bọn cháu đi, nếu không thì cháu với em gái cả ngày cũng chẳng nói chuyện với nhau câu nào mất"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-ga-cho-mot-chang-vang-chan-chinh/chuong-149.html.]
Hai đứa trẻ cũng ra sức lay lay cánh tay của bà cụ làm nũng.
“Bà nội, bà ở lại đi mà, bọn cháu đều nhớ bà lắm luôn ấy” Trình Kính Tùng cũng nói, trong mắt đều là sự chân thành tha thiết.
“Này... thôi được rồi, bà lão này sẽ chuyển đến ở với các cháu"
Bà cụ sau khi do dự một lát cuối cùng cũng đã đồng ý rồi.
Bà cụ không muốn làm cho A Nghiên thêm lo lắng cho bản thân, cũng đau lòng cho hai đứa nhỏ tuổi còn bé xíu mà không có người ở bên cạnh chăm lo cho chúng.
“Quá tốt rồi, sau này chúng ta có bà nội rồi!” Hai cái bánh bao nhỏ vui mừng lập tức nhảy cẫng lên.
Cố Nghiên và bà Trình Kính Tùng nhìn nhau, trên mặt cũng đều là ý cười.
“Bà ơi, bọn cháu giúp bà thu dọn đồ đạc nhé ạ.” Cố Nghiên liền vội thúc giục.
“Được được được, đi nào đi nào."
Bà cụ không biết phải làm sao đành gật đầu, vội vàng như vậy à, còn sợ bà ấy chạy mất hay sao?
Người dân của thôn Thanh Sơn sau khi nghe nói bà Cố muốn dọn đến ở với cháu gái liền lần lượt đến cửa chúc mừng.
“Bà ơi, bây giờ bà có thể hưởng phúc rồi."
Nhìn thấy mọi người chúc mừng cho bản thân như thế, bà mặt mày hớn hả cực kì, kiêu ngạo nói: “Đúng vậy đúng vậy, tuy rằng đời này tôi không sinh được con trai, nhưng có cô cháu gái như A Nghiên là đủ lắm rồi."
“Còn có thể không đúng sao, cô cháu gái A Nghiên nhà bà đúng là giỏi quá chừng, xung quanh đây có nhà nào có thể so sánh được chứ?”. Mọi người lần lượt lên tiếng đáp lại.