Sống Lại Một Đời, Gả Cho Một Chàng Vàng Chân Chính - Chương 147

Cập nhật lúc: 2025-04-28 23:33:23
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Điều này khỏi phải nói đã khiến Cô Nghiên vui vẻ an tâm nhường nào.

"Các bảo bối thật ngoan" Chóp mũi của Cố Nghiên lên men, ôm hai đứa nhỏ vào trong lòng, cũng nói thêm: "Đợi lát nữa chị không biết sẽ bận đến lúc nào, nếu đói bụng, liền tay nắm tay nhau đến nhà ăn nhỏ ăn cơm biết không?"

Đừng nhìn nhà máy que cay tuy nhỏ, nhưng bây giờ đã đầy đủ lục phủ ngũ tạng.

Khoảng đất nhỏ đã từng là của các thanh niên tri thức đã được cô mua lại, xây thành một nhà máy nhỏ, từ ông lão trông cửa, đến thím nấu cơm, kho hàng gửi nguyên vật liệu, cùng với máy đóng gói chân không và máy dán miệng túi mà sản xuất cần.

Nói cách khác bây giờ ngoại trừ dây chuyền sản xuất tự động hoàn toàn, nhà máy của cô trên cơ bản cái gì cũng có.

Chờ đến khi cô đàm phán xong con đường cung cấp hàng hoá cho cửa hàng bách hoá, thì chuẩn bị vay ngân hàng một trăm vạn, đồng thời mua sắm máy móc và dựng thêm nhà máy, gia tăng quy mô tiêu thụ.

Đồng thời sản xuất thêm những sản phẩm sản xuất mới như "Đậu phụ khô", "lẩu tự sôi", tranh thủ trong vòng hai năm làm thành nhà máy thực phẩm có quy mô lớn nhất trong thành phố này.

Đương nhiên, những thứ này nói thì dễ, làm cũng không dễ như vậy, nếu hơi vô ý, thậm chí toàn nhà máy đều bị hủy diệt theo.

Cho nên áp lực trên vai Cố Nghiên không phải lớn bình thường.

"Biết rồi chị dâu, chị cũng đừng nhìn chúng em như trẻ con thế." Hai bảo bối nhỏ vội vàng vẫy vẫy tay với Cố Nghiên.

Khi thu hoạch vụ thu, nhà mới đã xây trong.

Dưới sự trông coi của Trình Kính Tùng, ngôi nhà này phảng phất như bước ra từ bản vẽ, căn nhà hai tầng ngăn nắp, có ban công, có sân phơi, có gác mái, còn có song sắt làm thành sân, góc tường trồng một cây mộc hương hoa.

Tin rằng không đến hai năm hoa mộc hương này sẽ bò đầy lan can, hàng rào, hình thành một tường hoa đồ sộ mỹ lệ.

Khi đãi tiệc nhà mới, trong phòng cũng được trang hoàng đầy đủ, mặt tường quét xi măng trắng, gạch lát nền đều là gạch tráng men kéo từ thành phố về sáng loáng dường như có thể làm gương.

"Chậc chậc, đây là đồ gì vậy?" Phần lớn người trong thôn đến tham quan cũng chưa từng thấy cái này, lúc này giống như bà ngoại Lưu đi vào ngôi nhà rộng lớn, lộng lẫy, cái gì cũng tò mò.

Không chỉ có gạch tráng men, quy hoạch bên trong đều làm mọi người giật mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-ga-cho-mot-chang-vang-chan-chinh/chuong-147.html.]

"Trên tường trong nhà này sao cũng dán gạch men sứ vậy, còn nhỏ như vậy, ái chà chà, đây có phải nhà vệ sinh hay không. Này, sao có thể để chỗ đi vệ sinh ở trong nhà chứ?" Người này kinh hô nửa ngày, cuối cùng cũng đoán được.

Sở dĩ bọn họ kinh ngạc như vậy, là bởi vì bây giờ là trong nhà lớn, hay là laoij nhà lầu kiểu cũ kia, đều là đặt phòng bếp và nhà vệ sinh ở ngoài.

"Bây giờ đều lưu hành như vậy." Đối với việc này, Cố Nghiên chỉ giải thích nhàn nhạt một câu.

"Hoá ra là như vậy à.

Lúc này, Trình Kính Tùng ở bên ngoài hộ: "Sắp chính ngọ, 12 giờ, sắp rải bánh mì và màn thầu, mọi người mau ra đây chuẩn bị đi.

"Ai u, đi đi đi, mau mau mau!"

DTV

Nghe vậy mọi người cũng không rảnh lo tham quan, vội vàng đi ra ngoài như một đàn ong.

Bánh mì mừng, màn thầu mừng này, lại không mất tiền, không tranh không được.

Ngoài sân.

Người dân trong làng ai cũng háo hức hồ hởi, tinh thần phấn chấn, mặt mày rạng rỡ ngẩng đầu nhìn về phía sân thượng, nơi mà những người thợ xây đang đứng đó.

Chỉ nhìn thấy cạnh bọn họ có 6 cái giỏ đựng đan bằng cây liễu, bên trong giỏ đều là bánh màn thầu, bánh mì, kẹo mừng và một ít tiền lẻ.

Người dân ở chỗ bọn họ sau khi xây xong nhà, đều sẽ có những nghi thức này.

“Ném về phía bên này nhiều một chút đi.

“Dựa vào cái gì mà phải ném về bên mấy người nhiều hơn chứ, tôi thấy phải ném về phía bên chúng tôi bên này nhiều hơn mới đúng kìa"

Dân làng đã không thể chờ đợi được nữa la hét ầm lên, nhào lên phía những người thợ xây ra sức vẫy tay.

Cùng với những tiếng pháo nổ vang liên hồi, những chiếc bánh mì ngay lập tức liền từ trên không trung liên tiếp rơi xuống, người dân liền tức khắc chen lấn tranh nhau khắp nơi, từng trận tiếng cười huyện náo.

Loading...