Sống Lại Một Đời, Gả Cho Một Chàng Vàng Chân Chính - Chương 144

Cập nhật lúc: 2025-04-28 23:33:16
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Nhưng chỗ cần tiền trong nhà máy nhiều. Sau này không phải em còn muốn tìm con đường tiêu thụ khác sao? Đến lúc đó lại phải tuyển công nhân, mua nguyên vật liệu. Này có khâu nào mà không cần một khoản tiền lớn để xoay vòng?” Chân mày của Triệu Kính Tùng cau thành một chữ xuyên.

Anh không muốn nhà máy đang trong thời kỳ phát triển mấu chốt mà lại kéo chân sau của nhà máy.

Kéo chân sau: kìm hãm và cản trở người khác hoặc sự vật để họ, chúng không thể tiến lên.

“Anh nói không sai, em thật sự còn cần rất nhiều tiền, nhưng cũng không thiếu mấy ngàn đồng này”.

Cố Nghiên cũng không phủ nhận. Ánh đèn dầu càng sáng, gò má cô được ánh sáng chiều rõ đầy kiên định, cô tiếp tục nói: "Huống hồ, nhà máy chúng ta bây giờ đã có quy mô, nếu em cần một khoản vốn lớn, hoàn toàn có thể xin vay ở tín dụng xã"

DTV

Cho dù là bây giờ hay là sau này, nào có làm ăn buôn bán mà không vay tiền ngân hàng.

Nhất là bây giờ lại có rất nhiều sự giúp đỡ để lập nghiệp, lãi lại rất thấp, gần như là không đáng kể.

Sau khi tìm được nhiều nguồn tiêu thụ hơn, cô định sẽ vay tiền mua dây chuyền sản xuất, giống như những nhà máy đời sau làm việc theo dây chuyền sản xuất.

"Này...” Cuối cùng Trình Kính Tùng cũng không tìm được lời nào để nói nữa.

Cố Nghiên cũng dứt khoát làm lơ anh, cười tủm tỉm ôm hai đứa nhỏ vào trong lòng: "Mao Mao, Nhuyễn Nhuyễn, chúng ta sắp xây nhà mới rồi, vui vẻ không?"

Trong phòng trát bùn tối tăm lụi bại, tiếng nói của người phụ nữ dịu dàng, cho dù là mưa to gió lớn cũng không ảnh hưởng đến cô chút nào.

"Vui vẻ! Đương nhiên là vui vẻ! Đều hận không thể lập tức đi ra ngoài hét lên hai tiếng mới tốt!"

Khi nói chuyện, mắt hai đứa nhỏ đều đang phát sáng, tràn đầy sự khát khao.

Phải biết rằng đây chính là chuyện bọn họ đã từng nghĩ cũng không dám nghĩ đến!

Cho dù thỉnh thoảng mơ thấy, bọn họ cũng chỉ cẩn thận nhoài người về phía trước nhìn, ngay cả vào cũng không dám vào, bởi vì cho dù là mơ, bọn họ cũng biết nhà bọn họ không có khả năng xây nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-ga-cho-mot-chang-vang-chan-chinh/chuong-144.html.]

Nhưng bây giờ...

"Chị dâu, chị mau véo em đi, đây không phải là đang nằm mơ có đúng không?" Mao Mao sợ đây sẽ là một giấc mơ đẹp không có thật, lập tức kéo tay Cố Nghiên, ý bảo cô nhanh chóng động thủ.

Cố Nghiên dở khóc dở cười, nhẹ nhàng xoa xoa đầu của đứa nhỏ: "Nhìn dáng vẻ nghếch của hai đứa kìa, đây đương nhiên không phải nằm mơ, chị dâu bảo đảm với hai đứa!" Nói xong, cô lại duỗi tay ra, ngoéo tay với bọn họ.

"Được rồi, đều ngủ sớm chút đi, chờ ngày mai chúng ta thu dọn một chút chuẩn bị chuyển nhà, vào nhà máy ở. Sâu đó chờ chị vẽ bản thiết kế nhà ở xong, để anh các em đi tìm đội thợ xây đáng tin cậy, đến lúc đó là có thể xây rồi.” Cố Nghiên nhét hai đứa nhỏ vào trong chăn, đắp chăn cẩn thận cho bọn họ.

"Vâng vâng!" Bọn nhỏ chỉ lộ hai cái đầu ra ngoài, lập tức gật đầu như giã tỏi.

Nhưng trong đầu đều là sự vui vẻ khi sắp xây nhà mới, phấn khởi như vậy làm sao có thể ngủ được, lật tới lật lui, cho đến mấy tiếng sau mới hoàn toàn đi vào giấc ngủ.

Nhìn ba người vô cùng chờ mong, lúc này đây đổi thành Trình Kính Tùng im lặng.

Thật ra anh không muốn xây nhà sao?

Hơn bất cứ ai anh muốn bọn họ sống tốt mỗi ngày!!

Nghĩ đến chỗ này, Cố Nghiên than nhẹ một tiếng, im lặng.

"Quản lý Ngô, không nói nhiều với anh nữa, đợi lát nữa đội thi công sẽ đến phá nhà cũ, tôi phải tự mình đi xem, nếu không có vấn đề gì, chúng ta cứ theo hợp đồng cung cấp hàng hoá như trước đi." Cô vừa nói vừa nhìn đồng hồ treo tường của đại đội, phải chuẩn bị cúp máy.

"Không thành vấn đề, cô bận đi" Quản lý Ngô nói.

"Được, hẹn gặp lại quản lý Ngô." Cố Nghiên cười nói: "Chờ đến lúc nhận lương, quản lý Ngô cần phải đến đây uống ly rượu mừng"

"Nhất định, nhất định, tạm biệt tạm biệt."

Sau khi hàn huyên xong, Cố Nghiên liền cúp máy.

Loading...