“Thế thì để tôi chống mắt lên xem!” Giám đốc Lư lạnh lùng đáp trả, dứt lời liền chắp tay sau lưng rời đi, một bộ dáng vẻ chỉ chờ xem anh ta nếm phải khổ sở.
Lúc đó ông ta cũng có thể vừa khéo nắm thóp lấy chỗ sơ hở này, khi viết báo cáo có thể cẩn thận chỉ trích, phê bình anh ta một phen.
Đợi khi đối phương rời đi, Cố Nghiên thấy giám đốc Ngô dường như đã không còn vẻ bình thản như trong tưởng tượng nữa, dù gì thì việc này cũng có liên quan đến tiền đồ của anh ta.
Thế nhưng Cố Nghiên ngược lại hết sức tự tin đưa ra kiến nghị: “Giám đốc Ngô, ngoài ra chúng tôi cũng sẽ làm một số gói bán lẻ, có thể đưa cho mọi người dùng thử trong lúc chào bán hàng"
“Ăn thử?” Giám đốc Ngô lần đầu tiên nghe nói đến cách bán hàng như thế này, nhưng anh ta cũng cảm thấy đây là một biện pháp khả thi.
Nếu như hương vị thơm ngon thì sẽ có thể “tiếng lành đồn xa”, không phải sẽ có thêm càng nhiều người tìm đến mua hay sao?
Nhìn thấy sự tự tin trong mắt Cố Nghiên, trái tim vốn dĩ còn thấp thỏm không yên của giám đốc Ngô không biết vì sao bỗng nhiên bình tĩnh lại.
Chờ bọn họ ký xong hợp đồng, ông lão gác cổng một bên bưng ly trà một bên cười mỉm chúc mừng: “Cô gái à, lão thấy que cay của cô nhất định có thể bán đắt như tôm tươi"
Dù sao thứ đồ có hương vị thơm ngon, giá cả lại không đắt như thế này chẳng có lý nào lại không bán được cả.
“Đa tạ những lời may mắn của ông” Mấy câu như thế ai mà chẳng thích nghe, Cố Nghiên vung tay liền đưa cho ông lão một gói que cay: “Ông ơi, gói này cháu tặng cho ông, ông mang về cho người nhà nếm thử xem nhé"
“Ai da, thế này thì ngại quá." Ông lão là thật lòng ngượng không muốn nhận thêm nữa, dù sao vừa nãy cũng đã ăn hết một gói của người ta rồi.
“Không sao, tặng ông đó” Cố Nghiên cứng rắn nhét que cay vào tay ông lão.
Chờ sau khi rời khỏi xã mua bán, Cố Nghiên nắm chặt bản hợp đồng trong tay, vừa cẩn thận vừa trịnh trọng đặt nó vào trong túi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-ga-cho-mot-chang-vang-chan-chinh/chuong-137.html.]
Cô ngẩng đầu ngắm nhìn sắc trời phương xa, ánh mặt trời sáng chói giống như đang dự báo về cuộc sống rực rỡ của cô trong tương lai.
Chỉ cần làm tốt việc kinh doanh này, đến lúc đó cô có thể kiếm được một trăm đồng lợi nhuận, sau đó sẽ ngày càng có thêm nhiều đơn đặt hàng hơn.
Nhưng mà... việc cấp bách nhất bây giờ chính là phải thu xếp được chi phí sản xuất Chỉ nghe Cố Nghiên tính toán: “Tổng cộng có 300 gói que cay, chi phí khoảng 140 tệ, ngoài khoản tiền đặt cọc 30 tệ do bên kia đưa ra, chúng ta vẫn còn cần gom thêm 100 tệ."
Dù sao cũng là lần đầu tiên hợp tác, cho nên đối phương chỉ đặt cọc một khoản nhỏ để thử nước trước, còn khoản cuối cùng thì sẽ thanh toán sau khi bán hết hàng.
DTV
Như vậy thì cho dù đến lúc bồi thường, thì người chịu tổn thất cũng là Cố Nghiên bọn họ.
“Nghiên Nghiên, cuối năm anh có thể kiếm được khoảng 80 tệ từ điểm lao động." Trình Kính Tùng ngay lập tức nói: “Đến lúc đó anh đều sẽ cho em để đi làm ăn"
Cố Nghiên nhìn khuôn mặt dứt khoát cùng sự ủng hộ trong mắt của anh, cô cảm thấy ấm áp tận đáy lòng.
Đó là toàn bộ số tiền của cả gia đình trong tương lai, trong đó có cả tiền để trả nợ.
Nhưng anh không chút do dự, dốc toàn lực ủng hộ sự nghiệp của cô.
“Anh Kính Tùng, đến lúc đó em sẽ trả gấp đôi số tiền này cho anh." Lấy quan hệ hiện tại của bọn họ, Cố Nghiên tự nhiên sẽ không khách khí với anh, chỉ nghe lời nghiêm túc hứa hẹn.
“Không cần không cần, tiền trong nhà vẫn là để em quản lý đi." Trình Kính Tùng lập tức lắc đầu như trống lắc.
Làm chồng, anh sao có thể quản lý tiền bạc được.
Cố Nghiên mím môi cười, không tranh cãi với anh nữa, tiếp tục nói: “Em bên đó cũng có thể lấy hơn 30 tệ, hơn nữa cộng thêm lương thực với mì, chắc cũng gần như nhau."