“Có người lén lút giở thủ đoạn sau lưng thì hôm nay chúng ta có nói đến toạc cả mồm cũng vô dụng” Cố Nghiên vừa nói vừa nhìn về chỗ hai cha con Triệu Kiến Minh đang đứng, trong mắt lóe lên hận ý.
Khỏi cần nói cũng biết, nhất định là cha con Triệu Kiến Minh gây khó dễ từ bên trong.
Ba Triệu đường đường là phó xưởng trưởng của nhà máy thực phẩm, ngày thường nhất định là có mối giao tình qua lại vô cùng thân thiết với vị giám đốc này.
Trình Kính Tùng khi nghe được lời cô nói, phản ứng đầu tiên là ngẩn ra, sau đó chờ khi anh thuận theo tầm mắt nhìn thấy hai cha con nhà Triệu Kiến Minh thì cuối cùng cũng hiểu ra.
Lại là hắn!
“Đôi chân lấm bùn này ấy mà, vẫn là nên ngoan ngoãn về nhà cày ruộng đi.” Triệu Kiến Minh bên này cũng rảo bước đi tới, thâm độc mà trào phúng một câu.
“Thứ súc sinh nào từ đâu tới đây kêu loạn thế?” Cố Nghiên trực tiếp “ném đá giấu tay” nói bóng gió.
“Anh Kính Tùng, chúng ta đi thôi, con súc sinh này gào rú gì mà ồn ào quá." Cô hừ lạnh.
“Đúng là quá ồn, tai anh đều đau nhức cả rồi đây." Trình Kính Tùng lập tức tiếp lời.
“Để tao xem chúng mày còn kiêu ngạo được bao lâu!” Nhìn theo bóng lưng của hai người, Triệu Kiến Minh âm thầm nghiến răng.
“Không thành công phải không?” Chờ cho hai người Cố Nghiên lại lần nữa quay lại phòng trực ban, dường như ông lão gác cổng đối với việc này cũng chẳng hề bất ngờ, lắc lắc đầu tiếp tục uống trà.
Cố Nghiên bèn hỏi: “Ông này, cháu nghe người ta gọi ông ta là phó giám đốc, vậy tổng giám đốc của các ông thì sao?"
Ông ta nếu đã không đồng ý thì cô có thể tìm lãnh đạo của ông ta thử xem.
“Ôi chao, ông ấy tuổi tác cũng đã lớn, mấy ngày trước sinh bệnh nên nhập viện rồi." Vừa nhắc đến chuyện này, ông lão gác cổng liền không nhịn được mà lắc đầu: “Hiện giờ bên mua bán là do hai vị phó giám đốc tiếp quản lo liệu.
“Vậy người còn lại đâu?” Cố Nghiên vội vàng truy hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-ga-cho-mot-chang-vang-chan-chinh/chuong-134.html.]
Ông lão vừa định nói thì liền nghe thấy ngoài cửa truyền đến một giọng nói tương đối trẻ tuổi: “Lão Tôn, đang tán gẫu với ai thế?"
“Quả là trùng hợp, đây chính là giám đốc Ngô còn lại của chỗ chúng tôi." Ông gác cổng chưa kịp trả lời giám đốc Ngô đã vội giới thiệu cho hai người Cố Nghiên.
DTV
Vừa dứt lời, ông liền đáp lời người trẻ tuổi kia: “Giám đốc Ngô, bọn họ tới là muốn bàn việc hợp tác"
“Hợp tác cái gì?” Giám đốc Ngô đã bước vào trong, ánh mắt tìm kiếm một vòng cuối cùng dừng lại trên cái giỏ của Cố Nghiên: “Là thứ đồ trong cái giỏ này à?"
“Đúng vậy, đây là que cay do chúng tôi làm, ngài xem thử nhé?” Cố Nghiên gật đầu đưa ra lời đề nghị.
“Que cay?” Giám đốc Ngô rõ ràng là chưa từng nghe qua bao giờ, liền nói: “Đó là cái gì thế, ngửi thì thấy rất thơm, mau mở ra cho tôi xem xem.
Vừa lúc Cố Nghiên đưa tay mở giỏ ra, còn chưa đợi cô bày lên, giám đốc Ngô đã chờ không kịp vội vã cầm qua xem.
Sau khi xé mở lớp túi bọc bên ngoài, hương thơm vốn nồng nàn quyến rũ lại càng thêm lan tỏa.
"... Ngon lắm! Thật sự là quá ngon!” Giám đốc Ngô sắp không nói nên lời nữa rồi.
“Chao ôi, mùi vị này, lão có thể nếm thử một miếng không?” Ông lão gác cổng cũng không kiềm được mà chảy nước miếng.
“Tất nhiên là có thể.” Cố Nghiên lại đưa một túi cho ông ấy.
Cứ như vậy, trong gian phòng trực ban này ngay tức khắc liền tràn ngập mùi thơm.
“Giám đốc Ngô, ngài cảm thấy thế nào?” Đợi giám đốc Ngô nếm thử xong, Cố Nghiên mới không nhanh không chậm mở lời hỏi.
“Thứ được gọi là que cay này quả thực không tệ."
Giám đốc Ngô vốn dĩ còn đang chìm đắm trong hương vị mê hoặc của que cay nghe vậy mới hồi thần, ý thức được bản thân mình vậy mà lại thất thố như vậy liền họ nhẹ hai tiếng, khôi phục lại dáng vẻ tháo vát nên có của người làm mua bán.
“Nhưng hai người cũng nên biết rằng việc kinh doanh luôn luôn tiềm ẩn nguy cơ, không ai có thể đảm bảo tình hình buôn bán cụ thể sẽ biến động như thế nào, hơn nữa chúng ta lại là lần đầu hợp tác với nhau vì vậy trước mắt e là chỉ có thể nhập trước một ít hàng bán thử xem thế nào rồi lại bàn tiếp."