“Hai người tìm ai?” Ông lão gác cổng tay bưng ly sứ quan sát hai người bọn Cố Nghiên, như thường lệ lên tiếng hỏi.
“Chúng tôi muốn tìm gặp vị giám đốc phụ trách mua bán của các ông để đàm phán vấn đề hợp tác." Cố Nghiên trực tiếp vào thẳng vấn đề.
“Chỉ với hai cô cậu?” Ông lão lập tức trừng lớn hai mắt, cẩn thận đánh giá hai người này.
Phải biết rằng từ khi cho phép tự do thông thương buôn bán đã có không ít người tìm đến đây nhưng phần lớn đều là người có nhà máy hoặc phân xưởng riêng.
Mà hai người này nhìn là biết đều từ dưới quê lên, đoán chừng trong tay còn chẳng có đến năm mươi đồng, thế thì có thể hợp tác với họ cái gì?
Cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm tất nhiên chẳng lấy gì làm dễ chịu, vậy mà Cố Nghiên vẫn dửng dưng như cũ, cô ngầm ra hiệu với Trình Kính Tùng.
“Phiền ông thông báo với bên trong một tiếng” Trình Kính Tùng vội vã lấy ra bao thuốc mà sáng sớm nay Cố Nghiên đã chuẩn bị cho mình rồi kín đáo đưa cho ông gác cổng.
“Ôi chao... việc này dễ thôi, hai cô cậu cứ vào phòng tiếp khách ngồi chờ đi, tôi vào thông báo một tiếng” Ông lão tức khắc liền cười đến híp cả mắt.
Tuy rằng nói mời đối tác đến bàn việc làm ăn vào trong phòng chờ là việc cần phải làm nhưng làm gì có ai lại không thích những người hiểu phép tắc quy củ như thế này chứ.
“Cảm ơn ông” Cố Nghiên và Trình Kính Tùng liền liên thanh nói lời cảm tạ.
“Nhưng tôi cũng phải nói trước với hai cô cậu, giám đốc chỗ chúng tôi đang tiếp đãi vị phó xưởng trưởng của nhà máy thực phẩm mỹ vị, hai cô cậu khả năng phải chờ một lúc lâu đó." Ông lão gác cổng lại tốt bụng nói thêm hai câu.
Phó xưởng trưởng nhà máy thực phẩm mỹ vị?
Ba của Triệu Kiến Minh, Triệu Đông.
Thật đúng là oan gia ngõ hẹp!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-ga-cho-mot-chang-vang-chan-chinh/chuong-133.html.]
Khóe môi Cố Nghiên không kìm được mà thoáng qua ý lạnh, cô đáp lời: “Không thành vấn đề, dù phải đợi bao lâu chúng tôi cũng sẽ đợi."
“Vậy thì được.” Ông lão gác cổng gọi người đến dẫn bọn họ vào phòng chờ cho khách.
Ông gác cổng nói quả không sai, bọn họ phải chờ rất rất lâu, khoảng độ hai tiếng đồng hồ sau thì vị giám đốc kia mới tới.
Ông ta lạnh nhạt hỏi: “Tôi nghe nói hai vị đây muốn tìm tôi để hợp tác làm ăn?"
Cố Nghiên nghe được lời này liền ngẩng đầu, con ngươi nhìn thẳng vào khuôn mặt của người đàn ông trung niên, tướng mạo ông ta chỉ thường thường nhưng khóe mắt lại lộ ra vẻ sắc bén.
Bên ngoài khung cửa sổ còn có hai cha con Triệu Kiến Minh đang đứng đó, dáng vẻ như đang chờ xem kịch vui.
Đáy lòng Cố Nghiên phút chốc trĩu xuống, cô hiểu ra lần này đến tám phần là không thành rồi.
“Đúng, đúng vậy” Trình Kính Tùng cẩn trọng gật đâu.
Đối phương quan sát hai người họ từ trên xuống dưới, hiển nhiên là không quá coi trọng họ, trực tiếp hừ lạnh: “Chúng tôi không thiếu đối tác làm ăn, mời về cho!"
“Que cay của chúng tôi thật sự rất thơm ngon, ông...” Trình Kính Tùng kìm nén đến mức gương mặt anh tuấn đỏ bừng, rõ ràng là vừa tức giận lại vừa nóng nảy nhưng vẫn cố gắng muốn giới thiệu sản phẩm của mình.
“Tôi đã nói là không cần, hai vị đây là muốn mặt dày bám riết không tha sao?” Không đợi Trình Kính Tùng nói hết câu, đối phương đã giận dữ ngắt lời.
Sắc mặt Trình Kính Tùng bây giờ quả thực có thể so với màu gan heo.
Cứ coi như không hợp tác thì không hợp tác, nhưng cái thái độ này là sao?
DTV
“Anh Kính Tùng, chúng ta đi!” Cố Nghiên thật sự không chịu được khi thấy đối phương đối xử với người đàn ông của mình như vậy, mặt lập tức lạnh xuống kéo lấy Trình Kính Tùng đi, đến một cái liếc mắt cũng không muốn cho cái vị được gọi là giám đốc này nữa.
“Nhưng mà Nghiên Nghiên...” Mày Trình Kính Tùng cũng sắp nhăn tít lại thành hình chữ “Xuyên” rồi: “Chúng ta cứ vậy mà từ bỏ sao?"