Một buổi sáng này, ngưỡng cửa nhà họ Trình sắp bị người người tím tới vì muốn xem số báo kia đạp hỏng rồi.
Chuyện này đương nhiên cũng đã truyền đến tại ba Cố và Cổ Đại Bảo bọn họ.
“Ôi chao, nhà ông vẫn chưa biết hả, con bé A Nghiên được lên báo rồi."
“Lúc đầu nếu nhà ông không đối xử với con bé như vậy thì không biết chừng bây giờ cũng có thể hưởng ké tí tiếng thơm đó"
Bên này phàm là xã viên của đại đội Thanh Sơn, chỉ cần nhìn thấy hai cha con nhà họ Cố đều không nhịn được mà trào phúng một hồi.
“Ai mà thèm!” Cha con nhà họ Cố mặt mũi tối sầm xuống, đồng thanh phản bác.
Không phải chỉ là được lên báo một lần thôi sao, làm như không ai lên nổi vậy!
Cổ Đại Bảo là kẻ không phục nhất, cậu ta đá văng hòn đá dưới chân, âm thầm phát thệ: “Ba, con nghe nói chẳng bao lâu nữa là sẽ có thể buôn bán được rồi, đợi đến lúc đó con cũng đi làm kinh doanh, sau khi làm lớn rồi thì nhất định cũng có thể lên báo."
Chỉ thấy cậu ta ngẩng cao đầu, vẻ mặt tràn đầy mong đợi mà mơ mộng.
“Bảo nhi, ba tin con, đợi đến ngày đó con đừng quên cho ba sống cuộc sống sung sướng đấy nhé." Ba cố cũng vô cùng trông đợi.
Cố Đại Bảo lập tức gật đầu: “Con chắc chắn sẽ làm được!"
“Con trai ta thật là hiếu thảo. Ba Cố nghe vậy thì niềm vui hiện rõ trên khóe mắt, giống như ông thật sự có thể nhìn thấy ngày đó.
Cố Nghiên ngược lại không hề biết gì về giấc mộng đẹp của hai cha con họ, lúc này Trình Kính Tùng cũng đã tan làm trở về nhà.
“Lúc anh đi làm nghe người ta nói Nghiên Nghiên lên báo rồi khiến anh rất xúc động, nếu không phải việc còn chưa làm xong thì anh đã lập tức chạy về rồi.” Trình Kính Tùng còn chưa kịp bỏ cái cuốc trên vai xuống đã vội vã xông vào phòng muốn được xem tờ báo kia.
DTV
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-ga-cho-mot-chang-vang-chan-chinh/chuong-131.html.]
Chờ đến lúc Mao Mao đưa báo cho anh xem, Trình Kính Tùng vừa muốn chìa tay ra lấy nhưng lại nhận ra lòng bàn tay thô ráp của mình đang lấm lem đầy bùn đất liền vội co rụt lại.
“Đợi anh đi rửa tay đã!"
Mao Mao liếc xéo anh một cái: “Em cũng đang định nói, anh cả à tay anh bẩn quá, thôi anh đừng có chạm vào tờ báo!"
“Đúng thế! Đúng thế!” Nhuyễn Nhuyễn cũng gật đầu lia lia.
Trình Kính Tùng: ...Bọn họ thật sự là anh em ruột đấy à?
Sau khi rửa sạch tay, Trình Kính Tùng mới cẩn thận từng li từng tí cầm lấy tờ báo, giống như chỉ sợ sẽ làm hỏng hình người được in trên đó vậy.
Ánh mắt anh từng chút từng chút quan sát hình ảnh vợ mình trên mặt báo, độ cong của khóe môi càng ngày càng trở nên lớn hơn.
Tiếp đó, cũng không cần Mao Mao chúng nó nói, anh liền chủ động đi tìm một khối gỗ và một số công cụ, bắt tay vào làm khung ảnh.
“Anh đi làm mệt cả ngày rồi, đợi lúc nào rảnh rồi lại làm cũng được.” Cố Nghiên từ trong nhà bếp đi tới là thấy được cảnh tượng như thế này.
Người đàn ông ngồi trên một băng ghế gỗ dài, cái cưa trong tay đang không ngừng cắt gọt một khối gỗ, đôi bàn tay thô ráp hay thậm chí đến cả mũi giày cũng đều bám đầy mùn cưa, ngọn đèn dầu hỏa đặt phía trước người anh lúc tỏ lúc mờ, chiếu rọi gương mặt anh tuấn lại vô cùng nghiêm túc và cương nghị của anh.
“Việc nhỏ ấy mà, cũng sắp hoàn thiện rồi? Trình Kính Tùng ngẩng đầu cười ngốc với cô rồi lại tiếp tục cúi xuống tiếp tục làm nốt việc trên tay.
Chờ lúc Cố Nghiên và hai đứa nhỏ nấu cơm xong thì chiếc khung ảnh cũng được hoàn thành.
Không thể không nói, tay nghề của Trình Kính Tùng thật không chê vào đâu được, tuy rằng còn có đôi chút thô sơ nhưng quả thực đã ra hình ra dạng, tờ báo sau khi được gấp gọn gàng vừa khéo có thể nhét vào bên trong.
Khung gỗ này cho dù được treo lên bức tường phủ bụi cũng khó có thể che đi khí chất bất phàm của Cố Nghiên.
Bốn người nhìn nhau mỉm cười, dường như thời gian cũng đang trôi chậm lại.