Khi xe lừa đi ngang qua nhà máy thực phẩm mỹ vị huyện Tân Vân, ánh mắt Cố Nghiên lập tức lạnh xuống.
Nơi này là nơi mà một nhà Triệu Kiến Minh bọn họ làm việc.
Vào lúc xe lừa lướt qua nhà máy, trong thâm tâm Cố Nghiên bỗng nhiên xuất hiện một suy nghĩ “to gan lớn mật”, sớm muộn cũng sẽ có ngày cô khiến cho cái nhà máy đó thuộc về cô.
Khoảng chừng hai mươi phút sau, xe lừa cuối cùng cũng dừng lại trước cửa ủy ban huyện.
Cố Nghiên cùng với chín xã viên tiên tiến khác trong toàn huyện đều được biểu dương khen thưởng, lại còn được lên mặt báo “Nhật báo huyện Tân Vân”.
Nhật báo là sau đó vài ngày, bên công xã đưa tới cho đại đội trưởng, đại đội trưởng mới chuyển cho cô xem.
“Con bé A Nghiên này a, cháu chính là nữ xã viên đầu tiên của đại đội chúng ta được lên báo đó, thật là lợi hại!” Lúc cầm được tờ báo trên tay, đại đội trưởng kích động đến mức suýt chút cầm không chắc, cười đến mức mặt đều nhăn tít lại, xem chừng ai không biết còn tưởng người được lên báo là ông ấy.
Thậm chí khi ông mang báo chuyển cho Cố Nghiên, cả người ông đều lộ rõ sự không nỡ, hai mắt đều dán chặt vào tờ báo không rời.
Khi ấy đại đội trưởng không biết rằng Cố Nghiên trong tương lai gần như là “gương mặt thân quen” thường xuyên xuất hiện trên nhật báo, không chỉ khiến cho đại đội bọn họ được thơm lây mà cả tỉnh thành đều trở nên nổi tiếng vì cô.
“Đây cũng là nhờ công lao lãnh đạo của đại đội trưởng mà.” Cố Nghiên cười cười “vuốt m.ô.n.g ngựa” nịnh ông.
“Cái con bé này sao mồm miệng lại khéo ăn khéo nói thế cơ chứ?” Đại đội trưởng sao lại không rõ bản thân ông căn bản chẳng làm gì cả, nhưng lời hay tiếng đẹp thì ai mà chẳng thích nghe, liền cười càng thêm vui vẻ.
Giờ phút này ông chỉ hận nhà mình sao lại không có phúc, không có được đứa con gái như thế này.
“Oa, chị dâu lên báo kìa!” Nghe được động tĩnh, Mao Mao và Nhuyễn Nhuyễn lập tức liền nháo nhào lên như hai con khỉ nhỏ nhảy tới.
Hai đứa nhỏ chen lấn xô đẩy, tranh nhau kiễng chân lên ngó vào tờ báo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-ga-cho-mot-chang-vang-chan-chinh/chuong-130.html.]
Vì để cho chúng có thể xem được rõ hơn, Cố Nghiên dứt khoát ngồi xuống băng ghế, hai đứa nhỏ lập tức vây quanh cô, ngó đầu vào nhìn.
Chỉ thấy in trên báo là hình ảnh Cố Nghiên đứng ở hàng đầu, dung mạo xinh đẹp thanh tú, nét cười đoan trang, tư thái khiêm tốn, không kiêu căng cũng không nóng nảy, tựa như một viên ngọc quý được thời gian năm tháng mài giũa, dù cho chỉ mặc một chiếc áo choàng đã không còn mới nhưng cũng không thể nào ngăn cản được khí chất thoát tục của Cô.
Nhìn là thấy cô so với các minh tinh nổi tiếng trong phim hiện giờ còn ăn ảnh hơn nhiều.
DTV
“Đẹp quá, chị dâu không hổ danh là cô gái xinh đẹp nhất trong vòng mười dặm thôn làng quanh đây!"
“Em dám khẳng định, vẻ đẹp của chị dâu tính cả tỉnh thành này cũng khó có ai sánh kịp"
Chỉ nghe hai đứa nhỏ không ngớt lời khen ngợi, cảm tưởng như chúng có thể dùng toàn bộ lời hay ý đẹp trên thế gian này đến để miêu tả cô.
“Các bảo bối của chị, các em sao lại đáng yêu thế?” Cố Nghiên cười đến không khép được miệng, thậm chí còn vui hơn cả khi cô biết mình được lên báo.
Mao Mao ưỡn lồng n.g.ự.c nhỏ bé, nói thêm: “Đợi anh cả về chúng em sẽ bảo anh làm một cái khung gỗ, đem tờ báo này đóng khung lại treo lên tường trong nhà mới được!"
“Em thấy được đó!” Nhuyễn Nhuyễn lập tức tán thành.
Đại đội trưởng cũng không quên góp vui: “Chú cũng thấy rất được!"
Cố Nghiên: !!!
Cố Nghiên chỉ đành cười bất đắc dĩ, sau đó lật giở những trang khác của tờ báo.
Không xem thì không biết, vừa xem liền thấy ... thị trường sẽ chính thức tự do mở cửa từ tháng sau!
Việc này vậy mà lại xảy ra sớm hơn so với kiếp trước của cô, nhưng đây quả thật là một việc tốt, vừa khéo có thể nhân dịp cuối năm đi bày quầy hàng kiếm một khoản rồi.